cô vợ nhỏ điên cuồng lôi kéo
Sex địt nhau với nữ diễn viên quá dâm Và chiếc áo ngực cuối cùng cũng bị kéo qua một bên để lộ hai bầu ngực căng tròn, to như hai quả dưa hấu vậy. Bàn tay thô ráp của chàng trai xoa đều thứ dầu thơm ấy lên khắp người cô gái, như kích thích cô. Cho đến khi nó dừng phía trên âm đạo dưới quần lót cô, bàn tay bắt đầu xoa mạnh lên cái âm đạo đó.
Địt cô nàng gái hư lồn đầy nước chảy ra như sông Eva Elfie. admin 5 tháng ago. Địt cô nàng gái hư lồn đầy nước chảy ra như sông Eva Elfie, con cặc ngỏng cao kiên vừa coi em gái vừa đưa tay xuống lôi cặc ra xục nhè nhẹ, bàn tay em gái chà sát khắp nơi rôì ngưng lại ở dưới lồn em gái dùng hai ngón tay banh lồn
Còn Vân, Phong giơ tay tát một cái và quát lớn: "Cô về ngay cho tôi. Đồ điên, cô hại người rồi". Nói rồi Phong lôi cô ra xe. Hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ trên tầng hai: "Cô ghen tuông đến mức bệnh hoạn rồi. Cô biết cô đánh ai không? Đấy là người đã sinh con cho anh trai tôi.
Khỏi phải nói tôi mừng rỡ như thế nào. Cả đêm hôm ấy, tôi trằn trọc không thể nào ngủ được. Niềm hạnh phúc vì có người bạn gái xinh đẹp, yếu liễu đào tơ khiến tôi như phát điên lên sung sướng. Tôi không đắn đo giới thiệu sự hiện diện người bạn gái ấy
Nam Chức thay một bộ quần áo bình thường rồi xuống siêu thị bên cạnh chung cư, điên cuồng mua sắm. Cuối cùng vì mua quá nhiều thứ nên cô chỉ có thể mua thêm hai chiếc xe đẩy nhỏ. Ngôn Trạm có một cuộc hội nghị trực tuyến xuyên quốc gia vào tối nay.
mimpi ketemu ayah yang sudah meninggal togel 4d. Tô Phương Dung muốn thoát khỏi tay anh ta, ngoại trừ sự đụng phải của Tần Lệ Phong thì mấy người đàn ông ở bên ngoài đối với cô mà nói thì vô cùng phiền chán. “Anh Cư, xin anh buông tay ra.” Cư Hàn Quân ghé sát vào “Tô Phương Dung, giữa chúng ta không nên xa lạ như vậy!” Tô Phương Dung vô cùng tức giận, vừa định đẩy anh ta ra thì đã có người xông tới, trực tiếp kéo tay cô ra. “Em lên xe trước đi.” Tần Lệ Phong đứng trước mặt Tô Phương Dung, giọng nói anh không lớn nhưng mà vô cùng có khí thế. Nhìn thấy anh đi tới thì Tô Phương Dung thở phào nhẹ nhõm nói “Được.” Sau đó thì anh không thèm nhìn Cư Hàn Quân mà vội vàng quay trở lại xe. “Mẹ!” Gia Bảo lo lắng hỏi “Mẹ, mẹ có sao không?” Tô Phương Dung cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai “Mẹ không sao.” Bên cạnh, Cư Hàn Lâm cúi đầu “Dì Phương Dung, cháu xin lỗi.” Tô Phương Dung vội vàng lắc đầu “Hàn Lâm, chuyện này không liên quan đến cháu nên cũng không cần con phải nói xin lỗi.” Trần Chính Cường cầm vô lăng hơi bực bội nói “Thằng cha này thật không đáng là đàn ông!” Ở phía đối diện của chiếc xe thì Tần Lệ Phong và Cư Hàn Quân đang đối mặt với nhau, Cư Hàn Quân chế nhạo “Tần Lệ Phong, anh thực sự cho rằng mình toàn năng, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của anh sao?” “Anh không tin sao? Vậy thì anh có thể tới thử xem rốt cuộc làm cho tôi tức giận thì có kết cục gì?” Tần Lệ Phong không nhanh không chậm nói, nhưng mà lại tràn đầy khí thế sự im lặng trước cơn bão. “Ha ha… nếu anh đã nói như vậy thì sau này chúng ta còn gặp lại.” Vừa định quay người đi thì Cư Hàn Quân như nhớ ra điều gì đó và quay đầu lại “Hiếm khi anh thích con trai của tôi như vậy, cho nên tôi sẽ để thằng bé ở cùng với anh.” Quay đầu lại, anh ta lạnh lùng nói “Dù sao thì tôi cũng cảm thấy khó chịu khi tôi nhìn thấy thằng bé.” Tần Lệ Phong siết chặt nắm đấm, nhưng mà vẫn khống chế được không giơ lên. Làm bố mẹ mà có thể nói những điều như vậy thì theo quan điểm của Tần Lệ Phong, chuyện này đơn giản là không thể tha thứ! Tuy nhiên anh sẽ không lại đối đầu trực diện với anh ta nữa, nếu cứ dây dưa với người như vậy thì sẽ hạ thấp thân phận của anh! Lúc này thì Tần Lệ Phong sẽ không nóng nảy nhất thời, anh có thủ đoạn khác để đối phó anh ta. Trở lại xe thương vụ thì Tần Lệ Phong nói “Hai đứa nhỏ có thể ở nhà chúng ta ở lâu hơn một chút.” Hai mắt Cư Hàn Lâm sáng lên, cậu bé nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhan Ninh, nói “Nhan Ninh, em có thích ở cùng với dì Phương Dung không?” Nhan Ninh cất giọng lanh lảnh “em rất thích.” Tô Phương Dung cười “Cuối cùng cũng không có uổng công vô ích.” “Wow! Tuyệt vời!” Người hạnh phúc nhất là Gia Bảo, cậu bé liên tục nói với Cư Hàn Lâm “Chúng ta ngủ chung một giường có được không? Tôi rất muốn ngủ với cậu đó!” Cư Hàn Lâm có chút ghét bỏ “Tôi không muốn ngủ cùng con trai!” Gia Bảo vô cùng khát khao kiến thức, chớp chớp mắt tò mò hỏi “Vậy thì cậu muốn ngủ với con gái à?” Cư Hàn Lâm “…” Tô Phương Dung buồn cười quay đầu nhìn Tần Lệ Phong “Có cách nào để những đứa trẻ này sống chung với nhau không?” Anh hiểu ý của cô, Tần Lệ Phong chậm rãi nói “Trước anh có chút bận tâm, mặc kệ làm thế nào thì vẫn còn nể mặt ông Cư. Bây giờ thì đã đến lúc đánh anh ta trở lại nguyên hình.” Tô Phương Dung nhìn chằm chằm anh, mơ hồ cảm giác được một luồng sát ý. Sau khi Trần Chính Cường đưa gia đình trở về căn hộ cũ thì Tần Lệ Phong ra khỏi xe sau đó phân phó anh ta làm cái gì đó. Tô Phương Dung nắm lấy tay nhỏ của Nhan Ninh đưa ba đứa nhỏ lên lầu trước. Khi được quay lại đây lần nữa thì Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh trông rất hạnh phúc, ở đây còn có bộ đồ ngủ của họ, là đồ do Tô Phương Dung chuẩn bị khi họ còn sống ở đây. Sau khi giúp Nhan Ninh thay quần áo thì cô hỏi Cư Hàn Lâm, cậu bé có chút ngượng ngùng “Cháu có thể tự thay… dì Phương Dung, dì có thể ra ngoài một lát được không?” Tô Phương Dung lập tức phản ứng lại “Ồ! Được chứ! Dì đi ra ngoài chờ.” Ra đến cửa thì cô chợt cười, như thể bọn trẻ đã lớn qua một đêm. Lại là một đêm náo nhiệt, hai người lớn và ba đứa trẻ cùng nhau ngồi trên ghế sô pha xem phim hoạt hình với Nhan Ninh. Tần Lệ Phong liếc nhìn Tô Phương Dung nói “Ngày mai em hãy đến biệt thự của ông Cư đi, anh đã sắp xếp người ở đó đợi em.” “Hả?” Tô Phương Dung tò mò hỏi “Đến đó làm gì?” Hiện tại thì hầu hết công việc của cô đều được thực hiện ở nhà, sau đó sẽ giao cho Molly, những việc còn lại cũng là do cô ấy thu xếp. Tần Lệ Phong nhắm lại đôi mắt đen láy “Cũng đã đến lúc hay ông Cư thanh lý môn hộ rồi!” Tô Phương Dung lại đánh hơi được một luồng sát khí khác. Cô biết rằng lần này Cư Hàn Quân đã hoàn toàn chọc đến anh. Vì Gia Bảo tạm thời không thể đi học mẫu giáo nên Cư Hàn Lâm và Nhan Ninh cũng ở nhà để chơi cùng cậu bé. Phó Ngữ Anh và Tô Bác Kiến đã đến đây từ sáng sớm và nhân tiện mang theo bữa sáng. Nhìn thấy đứa trẻ ăn uống ngon lành như vậy, Phó Ngữ Anh nói “Nếu chúng có thể sống cùng nhau thì thật tuyệt.” Tô Bác Kiến ôm lấy Hân Nghiên cười nói “Chuyện tốt đều thuộc về gia đình của chúng ta sao? Để người ta bỏ con của mình lại như vậy thì hẳn là bố mẹ bọn họ cũng đã vô cùng sốt ruột rồi!” Ai ngờ Cư Hàn Lâm đang ăn lại ngẩng đầu lên nói với giọng cực kỳ bình tĩnh và trầm ổn “Bố cháu sẽ không quan tâm.” Hai người lớn sửng sốt, nhìn như vậy thì họ lại có chút không nỡ. Phó Ngữ Anh đi tới, ôm nhẹ bờ vai nhỏ của cậu bé “Bé con, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Tô Bác Kiến cũng nhíu mày, lẩm bẩm “Không biết người lớn nhà thằng bé nghĩ gì, có một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy, tại sao anh ta lại không biết chăm sóc nó chứ.” Phó Ngữ Anh ngay lập tức lắc đầu với ông ấy, ra hiệu cho ông ấy đừng nói điều này trước mặt đứa trẻ. . truyện đam mỹTô Bác Kiến im lặng. Buổi sáng, Tần Lệ Phong đưa Tô Phương Dung đến biệt thự của ông Cư, nơi đây hoàn toàn được dùng làm đại bản doanh, môi trường làm việc rất thoải mái, mọi người đều rất thích. Molly rất vui khi nhìn thấy Tô Phương Dung “Chị Phương Dung, em nhớ chị muốn chết.” Tô Phương Dung cười “Nghe nói gần đây em bận gặp người công chức đó. Mà này, anh ta tên gì? Hình như tên là… Trương Hoàng Nhiên?” Molly liền trợn tròn mắt “Đừng nhắc tới anh ta, phiền chết em rồi!” Tô Phương Dung để túi xách xuống “Làm sao vậy?” Lúc này, một cô gái có khuôn mặt tròn trịa đi tới, cười nói “Người đó dính chị Molly vô cùng, tối nào cũng đợi sẵn ở bên ngoài để đưa chị ấy về nhà, mỗi ngày lại đổi những bông hoa khác nhau. Bọn em thật sự đã ghen tỵ muốn chết!” “Mộc Miên, nếu em thích thì chị sẽ đưa cho em.” Mộc Miên xua tay nói thẳng “Quên đi, em vẫn muốn làm một cẩu độc thân của em thôi.” Tô Phương Dung nhìn Molly cười cười, thốt lên tiếng “a” đầy ẩn ý. Molly bất lực nói “Em đã bảo anh ta đừng tới, nhưng mà anh ta cứ muốn tới! Dù sao em cùng người đó cũng không có cơ hội.” Tô Phương Dung “Tại sao? Chị thấy anh ta cũng khá tốt.” “Không có tiếng nói chung, anh ta luôn nói về những chuyện trong công việc của mình, mà em thì lại không hiểu lĩnh vực anh ta đang làm.” “Vậy thì em có tiếng nói chung với ai? Để chị đoán xem… Phú Quý?” Khuôn mặt Molly nhất thời đỏ lên “Chị Phương Dung, chị đang nói lung tung cái gì vậy!” “Ha ha, chị nói gì chứ? Chị nói rằng hai người có tiếng nói chung thôi mà, em căng thẳng làm gì?” “Em… em làm gì có căng thẳng chứ?” Tô Phương Dung nhướng mày cúi người lại gần cô ấy “Thật ra thì chị nghĩ chị Quý của chúng ta rất tốt, cũng có thể cân nhắc đó.” Molly lập tức quay người lại “Em không hiểu chị đang nói cái gì… tổng giám đốc Tô, hiện tại có thể mở cuộc họp không?” Tô Phương Dung cười ở phía sau cô ấy, Mộc Miên đi tới, nói nhỏ “Chị Molly luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình nhếch mép cười. Em nhìn thấy là biết nhất định phải có chuyện!” Tô Phương Dung khoanh tay, lời nói sâu xa “Molly cũng không còn trẻ nữa, đã đến lúc nói chuyện kết hôn.” Trên thực tế thì trong lòng Molly vẫn luôn có người. Chỉ là không biết bây giờ cô ấy đã buông tay chưa… Phòng khách được trưng dụng làm phòng họp, Tô Phương Dung gọi mười mấy người đến tổ chức một cuộc họp nhỏ. Mộc Miên bước vào “Chị Phương Dung, có người muốn gặp chị.” Tô Phương Dung cũng không ngẩng đầu lên “Ai vậy?” “Người đó nói là do tổng giám đốc Tần giới thiệu.” Tô Phương Dung nhớ tới những gì Tần Lệ Phong đã đề cập tối hôm qua, cô nói “Cho người đó vào trước đi” Sau đó cô lại dặn dò “Cuộc họp hoãn lại 10 phút.” “Dạ!” Tô Phương Dung trở lại văn phòng, ngay sau đó đã có người gõ cửa. “Vào đi.” Cửa vừa bị đẩy ra thì Tô Phương Dung sững sờ khi thấy người bước vào “Cậu là… em trai của Vân Mộc Đóa? Vân Phi Phàm?” Người con trai to lớn bước vào có chút ngại ngùng “Chị Phương Dung, không ngờ chị còn nhớ đến em.” “Sao chị lại không nhớ được! Cậu đã lớn như vậy rồi sao? Trước đây cậu mới lớn chừng này, ngày nào cũng theo mông chị gái.” Tô Phương Dung kinh ngạc đưa tay lên diễn tả. Cô thật sự không ngờ người đến tìm mình hóa ra là em trai của bạn học cũ! Vân Phi Phàm thì thào “Em đã lớn rồi.” “Đúng, đúng vậy, cậu đã trưởng thành rồi, hơn nữa còn trở nên đẹp trai.” Tô Phương Dung lập tức tươi cười mời anh ta vào “Vậy tổng giám đốc Tần sắp xếp cho cậu đến gặp chị sao?” Vân Phi Phàm gật đầu ngay lập tức, vẻ mặt sùng bái nói “Em rất cảm ơn tổng giám đốc Tần đã cho em cơ hội làm việc này.” Tô Phương Dung rót một ly nước, đặt ở trước mặt anh ta “Nhưng mà, làm sao cậu lại biết anh ấy?” Cô chỉ nhớ rằng cô đã từng đề cập đến việc trước đây thì Vân Mộc Đóa đã giúp mình như thế nào mà thôi… Nói đến đây thì Vân Phi Phàm đặc biệt cao hứng “Chị Phương Dung, chị có biết không? Chị của em cuối cùng cũng ly hôn với tên khốn đó rồi!” “Ly hôn?” Tô Phương Dung rất kinh ngạc “Không phải trước đây Mộc Đóa rất cố chấp sao, cho dù chị có thuyết phục cậu ấy như thế nào thì cũng vô dụng.” “Tên khốn đó bí mật chuyển tài sản đi và bị chị em phát hiện, chị em tức quá nên đã đi tố cáo anh ta! Dù bọn em có thuyết phục thế nào thì có chết chị ấy cũng không chịu quay đầu lại, chị ấy nói rằng ghê gớm quá thì ôm đứa bé nhảy lầu. Lúc đó bọn em rất sợ hãi cũng không dám nói nhiều. Đúng lúc này thì người của tổng giám đốc Tần đã liên lạc với chị ấy, kết quả là ngày hôm sau chị ấy đã ra đi tay trắng. Tên khốn đó vui mừng không thôi, sau khi làm xong thủ tục ly hôn với chị em thì lập tức kết hôn với hồ ly tinh kia! Nhưng mà trước khi đi tuần trăng mật thì việc anh ta tham ô công quỹ trong công ty đã bị phát hiện!” Hai mắt của Vân Phi Phàm phát sáng, hai má ửng hồng vì hưng phấn “Chị không biết hiện tại thì tên khốn kiếp kia thảm như thế nào đâu! Tất cả tài sản trong nhà đều đóng băng, hồ ly tinh kia cũng đã rời khỏi anh ta, nếu không trả nổi tiền thì anh ta có thể sẽ đi tù! Ha ha… Bây giờ ngày nào anh ta cũng gọi điện năn nỉ chị em về, chị em cũng phiền muốn chết!” Tô Phương Dung nghe vậy cũng đủ giải hận” “Đây là phong thủy luân chuyển! Đến lúc bị ăn quả báo rồi!” “Đúng là như vậy!” Vân Phi Phàm nhìn Tô Phương Dung, chân thành nói “Thật ra thì trong lòng em hiểu, chị em có thể thoát khỏi biển khổ đều là do phía sau có tổng giám đốc Tần ra tay giúp đỡ. Mà tổng giám đốc Tần giúp đỡ chị ấy là vì chị Phương Dung.” Tô Phương Dung có chút xấu hổ, cô lắc đầu “Cậu đừng nói như vậy, chị thật sự không làm gì cả.” “Không, không, không! Nếu không phải có chị thì tổng giám đốc Tần sẽ không xen vào chuyện này!” Tô Phương Dung ngây ngốc một hồi, nghĩ đến Tần Lệ Phong thì trong lòng đột nhiên ấm áp. Trên đời luôn có một người như vậy, có thể ghi nhớ từng lời từng lời cô nói trong lòng.
Nhìn vào đôi mắt cô, dường như có một nỗi buồn đang lan tỏa. Cư Hàn Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói “Tôi không nghĩ sẽ như vậy đâu. Thành phố nào cũng cần nông dân làm nền tảng. Nếu không có họ, cả nước sẽ khó phát triển”.Có lý do để thuyết phục, Lạc Cẩn Thi thả lỏng tâm trí “Nơi này dùng để làm gì?” Cô nhìn qua trái rồi lại nhìn, hình như chỉ còn một số tòa nhà dân cư và một số tòa nhà chưa hoàn là xây dựng bất động sản, hoặc là trung tâm mua sắm và các khu đất thương mại khác Hàn Lâm đi về phía trước vài bước và sánh vai với cô “Tôi vẫn chưa nghĩ đến điều đó. Mấy ngày nay, các giám đốc phải bàn bạc. Ở đây có rất nhiều bất động sản, và nếu nó được mở ở ngoại ô, lợi ích trước mắt sẽ không lớn, về lâu dài sẽ rất khó để đánh giá.”“Tốt hơn là nên xây một trung tâm mua sắm.” Lạc Cẩn Thi nói không hề do dự. “Ở đây có rất nhiều cư dân. Nếu họ muốn mua một số nhu cầu thiết yếu hàng ngày, họ sẽ phải đi một quãng đường dài. Chi bằng đáp ứng nhu cầu của họ, lợi ích chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.”Sau đó, cô quay đầu lại nhìn Cư Hàn Lâm và phát hiện ra rằng anh đang nhìn chằm chằm vào mình, chẳng lẽ là do cô ấy đã nói quá nhiều?“Tôi nói nhiều quá à?” Những lời vừa rồi có vẻ thích hợp để nói giữa những người bạn với nhau hơn, còn cô ấy chỉ là nhân viên của Hàn Lâm lắc đầu “Đừng nghĩ tôi là như một người già nua và cứng đầu. Chúng tôi bằng tuổi, cũng coi như là bạn.” Anh quay người bước lên xe, “Đi thôi, tôi sẽ đưa cô đến một nơi.”Lạc Cẩn Thi giữ chặt miệng và vội vàng đuổi theo, quả thực Cư Hàn Lâm không giống những người cứng đầu thành lập công ty, nhưng cô nên thấy may mắn hay nên lo lắng?Một luồng gió lạnh thổi đến, Lạc Cẩn Thi kéo chặt áo khoác, giậm chân, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng mùa xuân hẳn là không còn xa xe rất ấm, không giống như thế giới bên ngoài.“Tuyết rơi sao?” Cư Hàn Lâm nhìn bầu trời ngoài cửa kính xe, như có thứ gì đó lơ lửng rơi xuống “Không ngờ lại tình cờ có tuyết rơi như vậy.” Miệng anh cười tươi, tựa hồ như rất thích thời tiết này.“Anh cũng thích mùa đông phải không?” Lạc Cẩn Thi hỏi, “ít ai thích mùa đông, trời rất lạnh và vất vả.” Ai cũng từng trải qua mùa đông lái xe, Cư Hàn Lâm vừa dửng dưng nói “Tôi nhớ cô cũng rất thích mùa đông.”Lạc Cẩn Thi sững sờ, cô nói cho anh biết khi nào? Cô thực sự không chiều hai người chạy vài nơi, sau đó anh lại cùng Cao Quang bàn bạc chuyện hợp tác với công ty Pháp, bất tri bất giác, đã đến buổi tối, Cư Hàn Lâm quả nhiên rất biết tính toán thời khi ra khỏi khách sạn, Lạc Cẩn Thi nhanh chóng hít một hơi không khí trong lành, các doanh nhân đang trò chuyện sôi nổi, cô cố gắng nhớ rằng cuối cùng mình đã có thể về khi tiễn Cao Quang và Tổng giám đốc Trần, Lạc Cẩn Thi khẽ ho một tiếng “Ừm, Tổng giám đốc Trần, bây giờ tôi có thể về nhà rồi chứ!” Cô vẫn nhớ những gì anh nói, hiện tại có lẽ không còn gì để cô làm nữa rồi, “Những thông tin mà anh cần tôi sắp xếp, tôi đều đã gửi qua cho anh rồi.”Cô cố tình trầm giọng xuống để anh cho cô đi chờ đợi cô chỉ có im lặng, Cư Hàn Lâm dường như không muốn để cô ấy đi, bước thẳng ra xe, Lạc Cẩn Thi nghĩ lại, có khi nào anh chàng này thấy cô làm không công, nên liền tận dụng triệt để sao?Có trách thì phải trách cô số không tốt, gặp phải ông sếp thế Cẩn Thi miễn cưỡng lên xe, nhìn từng làn sóng người đi bộ về nhà ngoài cửa sổ, cô chỉ cảm thấy buồn. “Đừng lo lắng, nơi cuối cùng rồi.” Cư Hàn Lâm đương nhiên nói lời giữ lời, nhưng ngoài cửa sổ vẫn còn tuyết rơi, nếu không đến nơi đó, anh sẽ hối hận vì thời tiết đẹp đẽ đến đây, có lẽ đã lâu anh không có thời gian đến theo đường đi, Lạc Cẩn Thi nhìn cây cối hay tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ thay đổi không ngừng, Giáng Sinh đã trôi qua, nhưng khắp nơi vẫn còn có ánh đèn màu sắc rực rỡ, thật sinh là mùa đông thứ sáu và là cái Tết thứ sáu kể từ khi cô trở về Thanh Hoa, nghĩ đến những năm tháng ở đây, cô chỉ cảm thấy ấm lòng, cô có thể sống đến hiện tại, có thể coi như là sự ưu ái của ông trời. Đam Mỹ Hay“Bố mẹ cô yên tâm để cô về Thanh Hoa một mình? Nếu có con gái, tôi chắc chắn sẽ không yên tâm.” Cư Hàn Lâm vừa lái xe vừa nói, anh muốn trò chuyện với cô, giống như một người Cẩn Thi đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, sau đó mỉm cười, có vẻ như anh đã tự mình điều tra kỹ càng, nhưng trước khi cô về nước, Cao Quang đã giấu kín thân phận của cô. Bố mẹ cô sống ở nước ngoài, cô trở về Thanh Hoa một mình làm việc chăm chỉ, giản cô không lên tiếng, Cư Hàn Lâm trầm mặc một lát mới nói “Nếu như cô không muốn nhắc tới bố mẹ của mình thì cũng không thành vấn đề, dù sao thì tôi cũng có thể không hỏi, dù sao thì chuyện này cũng không liên quan gì đến việc cô có thể ở lại Hoa Phú hay không.”Sau một khúc cua, chiếc xe hơi trôi đi.“Thực ra, tôi là một đứa trẻ mồ côi.”Mặc dù cô ấy chưa bao giờ đề cập đến vấn đề trẻ mồ côi với người khác, nhưng vấn đề này không lớn, chỉ cần nhà trường và cảnh sát không hỏi về chuyện đó thì sẽ không có gì rắc trong kính chiếu hậu, Lạc Cẩn Thi nhìn thấy vẻ hoảng sợ lóe lên trong mắt Cư Hàn Lâm, nhưng bình thường anh là người không có cảm xúc và tức giận nên anh nhanh chóng lấy lại bình ấy không hỏi Cẩn Thi không biết mình nói đúng hay sai, nhưng trong lòng cô có cảm giác mình đã coi anh là một người vừa dừng lại, Lạc Cẩn Thi chỉ cảm thấy ánh sáng ngoài cửa sổ đầy màu sắc, chói mắt, náo nhiệt.“Xuống xe, tới rồi.” Cư Hàn Lâm dịu dàng nói, nhìn lại đôi mắt của cô, một lần nữa tràn đầy ngàn lời mở cửa xe, gió heo may lùa vào thổi qua quần áo, Lạc Cẩn Thi vẫn đang mặc đồ công sở nên không chống chọi được với cái lạnh, cô phải giậm chân để giữ nhiên Lạc Cẩn Thi quay đầu lại và phát hiện Cư Hàn Lâm đang cởi quần áo mặc vào cho cô, cô vội vàng cởi ra “Tổng giám đốc Cư, không được đâu, tôi không sao. Dù sao tôi cũng sắp về rồi. Hơn nữa, nếu anh bị ốm, sẽ càng bất lợi cho công ty hơn!”Như thể đó là một trò đùa, Cư Hàn Lâm nở nụ cười đối mặt “Mọi người đều bình đẳng, nam nữ bình đẳng.” Anh chỉ nói một câu rồi chỉ về hướng nào đó, “Nhìn qua đó đi.”Lạc Cẩn Thi có chút ngượng ngùng khoác áo nhìn về hướng anh chỉ, nhất thời hai mắt sáng Mạn Ngọc nói đúng. Tháp truyền hình vào ban đêm là đẹp nhất, từ trên xuống dưới rực rỡ ánh đèn đủ màu, trên đỉnh có một vòng tròn rất lớn, có vẻ là cột sáng nhất, trên đó có đính kim miệng cô dường như không nghe theo lời cô “A, đẹp quá!” Cô nghe nhiều các bạn học nói tháp truyền hình vào ban đêm là đẹp nhất, nhưng lại hơi xa thành phố, cô bận học hoặc làm việc cả ngày không có thời gian nay tình cờ đến gần đây, Cư Hàn Lâm cũng nghĩ thế nên đã lái xe tới thấy nụ cười hạnh phúc trong mắt cô, trong lòng anh cũng cảm thấy ấm áp “Chúng ta lên đó xem nhé! Ở đây có một nhà hàng xoay. Nghe nói đồ tráng miệng và đồ ăn rất ngon.” Vừa mới ăn tối xong, Lạc Cẩn Thi cũng không đói, hơn nữa bây giờ cũng đã muộn, còn lên đó nữa sẽ rất tốn thời gian, có lẽ hôm nay Cư Hàn Lâm vẫn còn rất nhiều việc cũng là lần đầu tiên cô nhận ra rằng tuy sếp kiếm được rất nhiều tiền nhưng thực sự rất hao tâm tổn sức.“Được đến đây là tôi đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.” Được đến đây cũng là không uổng một đời Cẩn Thi quay đầu nhìn anh, khóe miệng và lông mày tràn đầy ý cười “Cảm ơn anh đã đưa tôi tới đây, nhưng hôm nay tôi nghĩ anh còn nhiều việc hơn tôi, chúng ta nên về thôi.”Cư Hàn Lâm vừa định nói, điện thoại bỗng réo “Xin lỗi, tôi sẽ trả lời điện thoại.”Anh quay người, bước sang một Cẩn Thi tiếp tục nhìn biển đèn này, cô đã quen nhìn phong cảnh nước ngoài, nhìn thấy núi, sông, hồ, biển, nhưng hiếm thấy phong cảnh nhân tạo nào đẹp đẽ như đã bị bán cho Cao Quang để trả nợ từ khi còn là một đứa trẻ, cô đi theo Cao Mạn Ngọc như một “người giúp việc nhỏ”, cũng may nhờ có Cao Mạn Ngọc, cô cũng đi qua không ít cơ bản, cô đã xem qua hầu hết các phong cảnh ở nước ngoài, ngoại trừ Quốc Hoa, vì thế khó khăn lắm cô mới thuyết phục được Cao Quang tạo cho cô một thân phận để về từ lần đầu đặt chân lên đất Quốc Hoa, cô mới hiểu được ý nghĩa làm người, có lẽ nói ra điều này hơi nghiêm túc và đạo đức giả nhưng cô thực sự đã trải qua những ký ức ấm áp mà không nơi nào có biết rằng cô phải tìm được bố mẹ của mình ở đây thì mới không phí công quay về thông tin về họ thực sự rất khan hiếm …“Chúng ta có thể đi dạo quanh đây, có một số cửa hàng đã có từ lâu.” Cư Hàn Lâm quay lại sau cuộc điện thoại, nhìn thấy cô nhìn đến mê hoặc, trong lòng anh trở nên ấm áp. “Tôi nhớ cô thích ăn bánh ngọt, có một cửa hàng bánh ngọt ở gần đây rất ngon.”Thực ra cô cũng không thấy có gì ngạc nhiên khi anh biết cô thích ăn gì, nhưng cô vẫn không nhịn được nhắc nhở “Tổng giám đốc Cư, tôi biết là anh đã điều tra tôi, nhưng không cần thiết phải thẳng thắn như vậy đâu.”Thích ăn gì, thích xem gì, chiều cao, cân nặng, chuyên môn… Mặc dù việc bị lộ thông tin khiến cô rất tức giận, nhưng cũng may là cô sống thẳng thắn và cởi mở, không có chuyện gì mà người khác không thể biết Hàn Lâm biết mình đã lỡ lời, liền cười ngượng ngùng “Lạc Cẩn Thi… Tôi nên nói xin lỗi với cô về vấn đề này, nhưng… việc tìm hiểu về mỗi nhân viên là tiêu chí cần thiết để cô vào công ty, vì vậy tôi hy vọng cô có thể hiểu.”Lạc Cẩn Thi quay người bước sang bên đường “Đương nhiên là hiểu rồi, nhưng Tổng giám đốc Cư cũng mau về nhà đi, tôi bắt taxi.” Cô cởi áo khoác đặt vào xe của Cư Hàn Lâm, rồi vẫy tay với chiếc xe bên người đột nhiên lạnh ngắt, cô vòng tay ôm lấy mình, không khỏi giậm chân lần nữa, Cư Hàn Lâm dường như không phải là người xấu, qua vài lần tiếp xúc, cô đã đưa ra kết luận như qua khoảng cách không xa, Cư Hàn Lâm thở ra một hơi yếu ớt, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lạc Cẩn Thi, một cô gái nhỏ bé nhưng thật sự có trái tim kiên đã nhìn thấy nhiều người, một số người trong số họ thậm chí có thể nhìn thấu trong nháy mắt, nhưng anh không thể hiểu được Lạc Cẩn lẽ người không hiểu được lại chính là người đơn giản nhất.“Oa, có pháo hoa và pháo hoa!” Phía sau vang lên tiếng động lớn, Cư Hàn Lâm quay đầu lại nhìn, một chùm pháo hoa lớn trên bầu trời đang nở rộ, tiếng vo ve rất vui tai, chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Đường núi vốn dĩ đã gồ ghề khó đi, bởi vì vừa mới trải qua một cơn mưa mà khiến nó trở nên lầy lội không chịu bầu không khí tràn ngập hương thơm thoang thoảng của những cánh hoa rơi rụng ven đường, có một chiếc Mercedes-Benz đang chạy loạng xe, Viên Ngọc bực bội lật nhanh bản danh sách trong tay, miệng không ngừng nhai kẹo cao su "Tôi thấy lão già nhà chúng ta bị điên thật rồi, muốn chúng ta trải nghiệm cuộc sống nông thôn gì đó, lại còn muốn chúng ta giúp đỡ những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn. Đây là ông ấy đang muốn chơi trò chơi gia đình sao? Lòng nhân ái à... Ha ha những đứa trẻ thời nay, có điểm nào tốt để chúng ta có thể đặt lòng nhân ái vào chúng? Cô không thấy cái thôn gì đó mà chúng ta mới đi qua sao, nếu không cho tiền thì bọn trẻ ở đó sẽ đứng cản đường chặn xe không cho ai đi qua cả. Haiz... thời thế bây giờ đã thay đổi thật rồi."Ngồi đối diện là một người phụ nữ với mái tóc dài xõa trên vai, cô ấy nhắm mắt lại xem như không nghe thấy lời oán giận của Viên nhận được phản hồi, sự khó chịu của Viên Ngọc xông lên đến cực điểm. Cô ta xoay chiếc nhẫn có kích thước bằng quả trứng bồ câu trên tay, giọng điệu trở nên ác liệt hơn "Thời tiết quái quỷ gì thế này, còn cái làng quỷ quái này nữa, đi đến nơi này làm gì vậy? Thay vì phải lãng phí thời gian ở đây tôi thà đến New Zealand để xem chim cánh cụt còn hơn...”Lời còn chưa nói hết thì động tác trên tay Viên Ngọc dừng lại, cô ta híp mắt "A... Tô Tần à, ở đây có một cô bé được sinh cùng ngày với cô đó."Sau khi nghe lời nói này, người phụ nữ nhắm mắt nãy giờ cuối cùng cũng có phản ứng, cô chậm rãi mở mắt, nhàn nhạt lên tiếng "Cô rất ồn ào."Một câu nói đơn giản nhưng lại cực kỳ có tác Ngọc chửi thầm vài câu rồi lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi bài Poker. Ở hàng ghế phía trước, tài xế Hà Ngạn mang bao tay trắng trông có vẻ nho nhã lịch sự lên tiếng "Thưa nhị tiểu thư, phía trước là thôn Hạ Oa, rất nhanh sẽ đến nơi, bí thư chi bộ của thôn và mọi người đã chờ sẵn ở đó để đón tiếp chúng ta."Viên Ngọc nghe xong thì trợn tròn đôi mắt "Cái gì? Bí thư chi bộ của thôn đó còn muốn xếp hàng chào đón chúng ta sao? Oh my god, tôi không muốn phải bắt tay từng người đâu, tôi...""Được rồi."Tô Tần lên tiếng cắt ngang lời nói của Viên Ngọc, cô nhìn Hà Ngạn rồi nói tiếp "Nói với ông ấy không cần phải làm như thế."Tuy nói điều đó là không cần thiết, nhưng dù sao thì cũng là khách quý đến thăm, đối với thôn Hạ Oa này thì việc nhận trợ cấp của đất nước để xóa bỏ nghèo khó là một việc đã rất lâu rồi chưa xảy khi vừa vào thôn thì mưa cũng tạnh dần, Viên Ngọc xuống xe, giẫm nát những chiếc lá rụng. Nhìn thấy dòng chữ "Hoan nghênh khách quý đến thôn chúng tôi tham quan" được treo trên hai cây hòe ở đầu thôn mà Viên Ngọc thiếu chút nữa đã đạp gãy giày cao gót dưới chân hai người đến ủy ban thôn thì trưởng thôn và tất cả cán bộ thôn đã chờ ở đó từ lâu, bên cạnh còn có bốn, năm đứa trẻ mặt mày lấm lem bùn đất cùng nhau chờ Ngọc vừa vào trong ủy ban thôn liền buông lời mỉa mai "Xem ra mọi thứ đều được chuẩn bị hết rồi."Sau đó đôi mắt to tròn của cô ta chuyển sang nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ "Học thuộc lời thoại hết rồi phải không?"Nhìn thấy trưởng thôn có chút lúng túng, Tô Tần tức giận lườm Viên Ngọc một cái, sau đó cô đi đến trước mặt trưởng thôn, lịch sự đưa tay về phía ông ấy "Chào ông."Nhìn những ngón tay mảnh khảnh như ngọc của Tô Tần đang hướng về phía mình, trưởng thôn có chút ngượng ngùng nói "Thật ngại quá, đường trong thôn chưa từng được sửa, khiến cho mọi người đến đây gặp nhiều vất vả rồi."Tô Tần lễ phép mỉm cười, ở bên kia Viên Ngọc đã bắt đầu trò chuyện với bọn trẻ con "Mấy đứa đều chưa ăn cơm phải không?"Tổng cộng có bốn đứa trẻ, ăn mặc rất cũ nát, dựa lưng vào tường vẻ mặt hoảng sợ nhìn Viên đường đến đây, Viên Ngọc đã đi qua không ít thôn, thường xuyên nhìn thấy cảnh những đứa trẻ khóc lóc kêu trời trách đất rất đáng thương. Sự cảm thông của cô ấy lúc trước về chuyện này đã bị đường đi xóc nảy mấy ngày nay làm cho sớm tiêu tan từ lâu Tần không nói lời nào, cô chỉ đứng ở một bên lặng lẽ nhìn mấy đứa đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau, không đứa nào dám lên tiếng nói chuyện, trong số đó có một cô bé nhỏ tuổi nhất vừa hít lấy nước mũi đang chảy xuống của mình, vừa nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Tô Tần bằng ánh mắt hiếu Ngọc cười híp mắt lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi của mình "Có ai muốn ăn không?"Cô ấy chính là loại người nói năng chua ngoa nhưng trong lòng lại mềm như đậu hũ, liếc mắt một cái đã thấy mấy đứa trẻ này không giống với những đứa trẻ mà cô ấy đã gặp qua trước đó, đây rõ ràng là dáng vẻ chưa từng được va chạm với xã hội. Mặc dù trông chúng rất ngây ngô, nhưng bộ dạng lại mang theo vài phần thật thà, chất phác, cũng bởi vậy mà càng khiến cho người khác cảm thấy đau sao cô ấy cũng đã đồng ý với yêu cầu của lão già nhà mình rồi, cứu trợ người nào thì cũng như nhau cả thôi, kết thúc mọi chuyện càng sớm càng tốt để tránh cho bản thân phải bôn ba vất vả đi chỗ khác bé nhỏ tuổi nhất bước lên phía trước, trông dáng vẻ này chỉ khoảng năm sáu tuổi, có lẽ bởi vì bị suy dinh dưỡng cho nên sắc mặt cô bé trắng bệch, tóc thì lưa thưa ngả vàng "A... dì ơi... Cháu muốn hai cái." Viên Ngọc nghe xong liền biến sao?Đây là gọi ai vậy?Gọi mình như vậy mà còn dám mở miệng muốn hai cây kẹo sao? Nhóc con láo cá này!Trưởng thôn xoa tay ngượng ngùng giải thích "Đây là Tiêu Phong Du của thôn chúng tôi. Đứa nhỏ này rất đáng thương, từ nhỏ đã không có cha mẹ ở bên cạnh, con bé sống cùng bà nội và chị gái. Bà nội của con bé thì đã gần bảy mươi tuổi rồi cho nên cuộc sống vô cùng vất vả. Vừa rồi con bé nói muốn hai cái kẹo cũng là vì muốn cho chị mình một cái.""Cho ai cũng không được gọi tôi là dì."Sắc mặt của Viên Ngọc lúc này cũng dịu đi một chút, cô ấy cầm cây kẹo mút ngồi xổm người xuống "Gọi chị đi."Tuy Tiêu Phong Du gầy gò thấp bé nhưng lại có một đôi mắt đen láy, đôi mắt giống như nho đen của Tiêu Phong Du di chuyển qua lại nhìn theo cây kẹo. Cô bé nuốt ngụm nước bọt rồi ngoan ngoãn kêu một tiếng "Chị."Viên Ngọc mỉm cười hài lòng, sau đó đứng dậy nhìn trưởng thôn "Có phải là bốn đứa trẻ này không?"Trưởng thôn gật đầu không ngừng, ông sợ Viên Ngọc ngại nhiều người cho nên vội vàng lên tiếng giải thích "Bốn đứa trẻ này nghèo khổ nhất trong thôn chúng tôi, bọn chúng...""Này này này, dừng lại đi, tôi biết rồi."Viên Ngọc vẫy tay tỏ vẻ lười biếng không muốn nghe thêm nhiều lời, cô ấy nhìn tài xế Hà Ngạn đang đứng chờ ở cạnh cửa "Tiểu Hà, đi lấy chiếc thùng trong xe ra đây."Ở cái thôn ngay cả chim cũng không thèm ị thì làm gì có chỗ để quẹt thẻ hay chuyển khoản được, cô ấy đã sớm quen với những chuyện như vậy rồi cho nên chuẩn bị đưa tiền mặt rồi nhanh chóng rời khỏi nãy đến giờ Tô Tần chỉ đứng một bên không nói lời nào, cô lặng lẽ nhìn Tiêu Phong Du nuốt nước bọt cẩn thận cất hai cây kẹo mút, trong ánh mắt cô chợt lóe lên một chút cảm xúc gì Ngọc ra tay hào phóng, thời điểm cô ấy mở thùng giấy ra trưởng thôn luống cuống "Không... không cần nhiều tiền như vậy."Viên Ngọc nghe xong thì bật cười "Vớ vẩn, còn khách sáo cái gì chứ, chẳng phải chúng tôi đến đây chỉ là để tặng tiền cho các người thôi sao?"Thôn trưởng “...”Lời nói ngay thẳng như vậy khiến cho ai nghe thấy cũng không thể cãi lại được. Trưởng thôn khó khăn nhìn mấy người cán bộ thôn đang đứng bên cạnh, mọi người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng vẫn là bí thư chi bộ của thôn đứng ra ứng phó "Vậy được rồi, cảm ơn các người, cảm ơn nhiều." Mấy đứa trẻ cũng đồng thanh nói theo "Cảm ơn ạ"Trưởng thôn nhìn Viên Ngọc "Có cần tới nhà mấy đứa trẻ này xem không?"Viên Ngọc lập tức khinh thường, bây giờ cô ấy chỉ muốn nhanh chóng trở về báo cáo kết quả công định từ chối thì lúc này Tô Tần vẫn luôn im lặng đứng một bên lại chậm rãi lên tiếng "Được."Viên Ngọc ...Trời ạ, không phải chứ!Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Tô Tần, Tô Tần nhìn Tiêu Phong Du "Tới nhà của cô bé này đi."Viên Ngọc từ chối thẳng thừng "Tôi không đi."Chỉ một lời nói ngắn gọn dứt khoát đã khiến cho những người đang có mặt ở nơi đây chấn không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, trưởng thôn vừa khẩn trương vừa khó xử nhìn Viên Ngọc rồi lại nhìn đến Tô Tần cũng không nói chuyện, cô ôm cánh tay, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào Viên Ngọc trong chốc lát, ánh mắt cô lạnh như băng bay thẳng về phía Viên khi bọn họ tới đây, trưởng thôn cũng đã hỏi sơ qua về bối cảnh của hai người, biết được đối phương là hai người con gái chỉ hơn hai mươi tuổi, nhưng nhìn khí chất, tư thái của Tô Tần lúc này lại không giống với dáng vẻ của một cô gái tuổi đôi mươi nên cùng vẫn là Viên Ngọc không thắng nổi áp lực do Tô Tần tạo ra mà thua cuộc, cô ấy đau khổ xoa đầu "Được rồi, chỉ mười phút thôi đấy."Mãi cho đến khi đã đến nhà của Tiêu Phong Du, Viên Ngọc vẫn còn lải nhải oán giận "Đã mấy giờ rồi? Giờ này mà còn không đi thì chắc chắn hôm nay chúng ta phải ở lại thôn này. Ôi mẹ ơi, tôi không có mang theo vật dụng để chống muỗi, mà ở nơi này có bán thuốc xịt chống muỗi không? Còn nước hoa nữa, ở đây có bán luôn không? Ôi trời ơi, tôi có thể tắm rửa không.? Tôi mà không được tắm rửa sẽ phát điên lên mất. Ôi trời ơi,Tô Tần, rốt cuộc thì cô đã ăn trúng cái gì mà lại có ý tưởng điên rồ như vậy?"Trong thôn không có bất kỳ phương tiện giao thông nào, từ con lừa, con la cho đến xe máy,... cho dù có đánh chết Viên Ngọc cũng không muốn đi. Đoạn đường này nhỏ hẹp, lại lầy lội cho nên không có cách nào để cho chiếc Mercedes-Benz có thể chạy được, chỉ có một cách duy nhất là đi bộ đến Tiêu gia mà nói là Viên Ngọc, ngay cả Tô Tần cũng đã mệt mỏi đến thở thôn ôm Tiêu Phong Du mặt không đỏ, hơi thở cũng không gắp, sắc mặt bình cửa nhà mình rồi, Tiêu Phong Du cũng không còn dáng vẻ của hèn mọn đáng thương nữa, cô bé nhìn thấy Viên Ngọc vịn tay lên hàng rào, miệng không ngừng thở dốc thì thè lưỡi trêu chọc "Lêu lêu lêu, dì thật ngốc."Viên ngọc ...Nhóc con láo cá này!"Trả lại cho tôi.”Viên Ngọc nhào tới, trưởng thôn ôm Tiêu Phong Du cười né tránh. Bọn họ cứ đùa giỡn với nhau như vậy khiến cho không khí lúc này trở nên náo nhiệt hơn một chút, tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của Tiêu Phong Du kết hợp với bầu không khí trong lành, ngay cả một người không bao giờ cười nói tùy tiện như Tô Tần cũng phải bật người đang huyên náo vui vẻ thì tiếng "két két" vang lên, cánh cửa được mở ra, một cô gái trông khoảng mười ba, mười bốn tuổi từ bên trong bước gái mặc một chiếc áo thun bị giặt đến vàng ố kết hợp với chiếc quần jean, mái tóc của nàng được cột cao thành đuôi ngựa, dáng người cao gầy, ánh mắt lại cực kỳ sắc bén "Các người là ai?"Nàng nhìn thấy Viên Ngọc đang ôm em gái của mình ở trong ngực thì cướp lại. Người này thật là thô bạo Ngọc bị hành động của nàng làm cho lảo đảo, cô ấy có chút mờ mịt nhìn người trước mặt. Một cái là bị lôi kéo làm cho choáng váng, cái là kinh ngạc khi nhìn thấy trong thôn còn có một cô gái như gái này tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng ngũ quan lại rất tinh xảo, nhất là đôi mắt hẹp dài thâm thúy. Sau này lớn lên cô gái này chắc chắn sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp và đầy quyến thôn vội vàng giải thích "Phong Khiển, hai người này là khách quý của thôn chúng ta, không thể nói chuyện như vậy với bọn họ được."Tiêu Phong Du vươn cánh tay nhỏ bé của mình ra "Chị ơi, em có kẹo cho chị này."Tiêu Phong Khiển không nhận kẹo, nàng cảnh giác nhìn Viên Ngọc "Bà nội của tôi còn chưa có chết đâu."Viên Ngọc ???Mặt trưởng thôn lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, Tô Tần đứng bên cạnh đi tới, cô nhìn Tiêu Phong Khiển nhẹ nhàng nói "Chúng tôi không phải muốn nhận nuôi, chỉ đến đây để giúp đỡ."Lời nói này làm cho Viên Ngọc giật mình, cô ấy vô cùng bất đắc dĩ lên tiếng “Em gái nhỏ à, em đang suy nghĩ cái gì vậy?"Có cho cô ấy đứa nhỏ xảo quyệt này thì cô ấy cũng sẽ không nhận nuôi. Xem ra đứa nhỏ này đã hiểu lầm rồi, có lẽ nàng cho rằng bọn họ tới đây là để ôm em gái của nàng đi. Chẳng trách lại chống đối như Phong Khiển ôm em gái mình thật chặt, cơ thể trở nên cứng ngắc, giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát. Tuy dáng người không lớn nhưng khí thế lại vô cùng đáng Ngọc lại có thể bị chấn động lui về phía sau mấy bước, trưởng thôn cảm thấy khó xử "Đứa nhỏ này... Ai... chuyện này tôi đã nói với bà Vương rồi, bà ấy cũng đã đồng ý. Bà ấy..."Nhìn thấy bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng, Tô Tần lại đi tới, cô nhẹ nhàng nói "Đứa bé sẽ không có chuyện gì nên không cần phải sợ."Câu nói của Tô Tần khiến cho cơ thể của Tiêu Phong Khiển thả lỏng được một chút, nàng xoay người đối mặt với Tô mắt của Tiêu Phong Khiển màu hổ phách còn của Tô Tần là màu xám khói. Tô Tần là một cô gái đẹp có khí chất điển hình, đường nét tổng thể của cô mang đến cho người khác một cảm giác lạnh lẽo, nhưng đôi mắt kia lại đặc biệt sâu sắc, khiến cho những ai nhìn thấy đều không thể kháng cự lại được mà đắm chìm vào trong đôi mắt Phong Khiển cảm thấy trong lòng mình đã bị rung động bởi một cái gì đó nhưng không thể giải thích được, nàng ôm em gái cứng ngắc xoay đầu Tần mỉm cười nói với nàng "Tôi có thể vào trong không?"
Tên truyện Cưng Vợ Điên Cuồng Tác giả Diệp Sáp CP Tiêu Phong Khiển x Tô Tần ~~~~~~~~~~ Văn Án Năm đó, khi Tô Tần 23 tuổi, cô đã xuống nông thôn để trải nghiệm dân tình nơi đây, và ở chính nơi này cô đã tài trợ cho một cô bé có cùng ngày sinh với mình và cô bé ấy nhỏ hơn cô 10 tuổi. . Cô bé trông gầy yếu xanh xao đến đáng thương, một thân một mình cùng với đứa em gái chống đỡ một ngôi nhà rách nát cũ kỹ. 5 năm sau... Cô bé năm xưa, nay đã trở thành một thiếu nữ 18 tuổi, nàng đã không phụ sự kỳ vọng của cô mà thi đậu vào một trường đại học danh tiếng. Tô Tần lái xe đi đón cô bé có dáng vẻ yếu đuối và bất lực trong trí nhớ của mình. Nhưng Tô Tần lại không ngờ rằng...Chỉ trong khoảng thời gian 5 năm mà một đứa trẻ mặt mày xanh xao vì suy dinh dưỡng năm nào đã dựa vào ý chí phấn đấu mạnh mẽ của bản thân để trưởng thành, chẳng những trưởng thành mà nàng còn sở hữu một vẻ đẹp mĩ miều của thiếu nữ 18 tuổi khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy kinh ngạc và yêu thích. Nàng được Tô Tần thương yêu chiều chuộng cùng che chở...nhưng cuối cùng thì chính Tô Tần lại rơi là lưới tình của nàng...cả một đời sa vào vực sâu của ái tình...
Từ trong mơ tỉnh lại Tiêu Phong Khiển mơ màng nhìn vào bức tường trắng như tuyết, nhìn nó rất tỉnh dậy, chuyện đầu tiên làm chính là tắm rửa, vẫn tắm nước lạnh như trước. Sáng sớm dùng nước giếng giội từ đầu tới chân lạnh đến thấu rửa xong, nàng lại giặt đồ lót, từ đầu đến cuối, nàng cau mày, tâm sự chồng nãi nãi vì giúp Tiêu Phong Khiển bổ sung dinh dưỡng, hôm nay cố ý làm bánh bao, còn bưng lên một ít trứng gà để Phong Khiển miễn cưỡng tươi cười, thần sắc mệt nãi nãi nhìn thấy vành mắt đen của cháu gái, muốn nói lại cháu gái này của bà tính cách không giống đây là Tiêu Phong Du, bà khẳng định sẽ trực tiếp hỏi con có tâm sự gì sao? Vì sao lại biến mình thành bộ dạng như thế này?Nhưng đây là Phong Khiển, đứa trẻ này đôi khi quật cường đến nỗi khiến người khác phải sợ may là Tiêu Phong Du thông minh, cô bé thừa dịp chị thu dọn chén đũa, nhỏ giọng nói với bà "Hôm qua chị mơ thấy chủ nợ."Tiêu nãi nãi "Làm sao con biết?"Tiêu Phong Du ưỡn bộ ngực của mình, học theo giọng điệu của chị mình lúc nói mớ "A, Tô Tần, đừng... A, đừng..."Đây không phải là đang sợ chủ nợ đòi nợ sao?Tiêu nãi nãi căn bản cũng không nghĩ nhiều, nghe Tiêu Phong Du nói như vậy, càng đau lòng cho cháu gái chút cơm không mặn không nhạt ăn nãi nãi nhìn Tiêu Phong Khiển sắp xếp cặp sách chuẩn bị đến trường, bànói "Bà định buổi chiều sẽ tới nhà bên cạnh giúp việc."Dì Vương nhà bên mở một xưởng nhỏ ở trong thôn chuyên bán sản phẩm thủ công mỹ nghệ, buôn bán cũng không tệ lắm. Người làm của bà ấy vẫn không đủ, hoan nghênh bà con cô bác đến hỗ trợ, kiếm chút tiền trà Phong Khiển nhíu mày "Bà đi đến đó làm gì ? Đừng đi."Bà chừng ấy tuổi rồi, mắt đã hoa mà còn muốn đi giúp việc sao?Tiêu nãi nãi khó chịu trong lòng "Bà nghe Nhị Nha nói... tối qua con áp lực quá lớn, mơ thấy chủ nợ đòi nợ."Bỗng nhiên gương mặt Tiêu Phong Khiển lập tức đỏ đến tận cùng, nàng không thể tin được nhìn Tiêu nãi nãi nãi thở dài "Bà già rồi, chẳng được tích sự gì, nhưng không thể ngáng chân các con được.""Không được." Tiêu Phong Khiển vẫn là câu nói kia, tuy nàng chưa được bao nhiêu tuổi, nhưng nghiễm nhiên đã thành "Người đứng đâu một nhà."Người đứng đầu một nhà ngoại trừ có quyền lên tiếng , còn có thể dùng vũ lực. Nàng một lòng vọt vào trong phòng, xách em gái đang lén lút ăn kem lên, nhắm ngay mông mà "bốp bốp" vài đến khi Tiêu Phong Du sún răng cũng phải khóc thấy em gái khóc đến kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu, Tiêu Phong Khiển phát tiết xong lại có chút đau lòng, nàng thẹn thùng đá mông Phong Du "Ai ai ai, được rồi, đừng khóc nữa, chị đưa em đến trường."Trường tiểu học của Tiêu Phong Du ở trong thôn, cũng không xa, bình thường cô bé luôn năn nỉ chị đưa mình đến trường, chỉ là Tiêu Phong Khiển rất ít khi đồng ý, nhiều nhất là đi cùng ai ngờ tiểu gia hỏa này vào lúc này lại đột nhiên bộc lộ tính tình của mình, cô bé lau nước mắt "Không cần, Tống Tiểu Hổ tới đón em rồi."Tiêu Phong Khiển ...Tống Tiểu Hổ chính là con trai của Tống đại nương nhà Phong Khiển tức giận đến vừa giận vừa cười, tên oắt con này lợi hại, lại dám chơi trò yêu sao cũng lo lắng cho em gái, sáng sớm Tiêu Phong Khiển liền theo đuôi Phong Du ra cửa. Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa liền thấy Tống Tiểu Hổ cầm kẹo que trong tay, đang chờ Tiêu Phong Du “Em tới đây, cho em kẹo nè."Đây chính là mật ngọt chết ruồi, trẻ con bây giờ thật đáng Phong Du nhận lấy, mỉm cười ngọt ngào "Cám ơn Tiểu Hổ ca, em rất thích. Nhưng lần sau có thể đổi qua vị khác không? Em không thích vị đào mật."Tống Tiểu Hổ gãi đầu, "A" một tiếng, lôi kéo tay Tiêu Phong Du liền đi về phía tượng này rất chói Phong Khiển không không được chạy ra, hai đứa bé bị dọa cho hoảng sợ. "Tiểu Hổ à."Tiêu Phong Khiển ngoài cười nhưng trong không cười, dù sao cũng là con trai nhà người khác, cần phải nhẹ nhàng một Tiểu Hổ có chút sợ Tiêu Phong Khiển, co rụt Phong Du tiến lên một bước, chặn trước Tống Tiểu Hổ "Đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh."Tiêu Phong Khiển ...Nàng thề chờ hôm nay tan học về nhà, nhất định phải rút dây anten TV quỷ này quả thực là không biết học cái Phong Du đã sớm thăm dò tính tình của chị mình, mắt thấy lông mày nàng dựng ngược lên, mắt trừng thành hình viên đạn, Phong Du đã nói một câu giết nàng trong nháy mắt "Chị, chị không biết yêu." Tiêu Phong Khiển ?Cái gì?Không biết cái gì?Tiêu Phong Du hợp lý hợp tình nói "Chúng em đây gọi là thanh mai trúc mã, trẻ nhỏ vô tư. Có thể chị sẽ muốn hỏi, vì sao em muốn ăn kẹo que của Tiểu Hổ ca. Đó là bởi vì Tiểu Hổ ca thích em, thích một người đương nhiên muốn đem đồ tốt nhất cho người đó, giống như là..."Dường như để chị hiểu bản thân không phải ăn vụng kẹo que của Tiểu ca ca nhà người ta, đại não Tiêu Phong Du nhanh chóng xoay chuyển "Giống như Tô Tần tỷ tỷ đối tốt với chị đó.""Bang" một tiếng, đầu của Tiêu Phong Khiển giống như bị vật gì đó đánh trúng thật không ngờ một thứ gì đó vẫn luôn chôn sâu trong lòng bấy lâu nay, vậy mà giữa ban ngày lại bị một đứa con nít có cái mông to vạch thổi qua, tiếng cây hòe đầu thôn xào xạc vang lên, Tiểu Hổ lôi kéo tay Phong Du, quay đầu lại nhìn "Chị em không sao chứ?"Tiêu Phong Du lắc đầu "Không có việc gì, chị ấy bị em niệm chú thành công, sắp tu thành tiên rồi."Tiểu Hổ ...Cả ngày hôm đó Tiêu Phong Khiển đều thất thần, dường như đây là lần đầu tiên từ khi vào cao trung tới nay, nàng đi học mà lại thất hôm nay cũng không biết đã vượt qua như thế đến buổi chiều, trước lúc tan học, giáo viên nói một câu khiến nàng tỉnh lại "Kỳ nghỉ hè năm nay, trường tổ chức cho học sinh ưu tú tới Bắc Kinh tham quan, đi xem văn hóa bối cảnh của Đế Đô, chính là muốn các em thu thập một ít kiến thức, mở mang tầm mắt, không ngừng phấn đấu vì tương lai sáng lạn phía trước." Trước kia hàng năm, trường học đều sẽ tổ chức cho một đám học sinh đi các nơi giao lưu học tập vào kỳ nghỉ hè hoặc là nghỉ tất cả chi phí đều được trường chi trả, nhưng mỗi lần Tiêu Phong Khiển nghe thấy đều tươi cười một chút rồi bỏ qua, bởi vì nàng không thể lãng phí thời gian, tất cả thời gian của nàng đều để dành cho học tập và làm hè phải làm cái gì đều đã sắp xếp xong cả mà Bắc Kinh...Nơi đó có tim giống như bị thứ gì đó đâm vào, tra tấn Tiêu Phong Khiển đến hoảng hốt bất đến nhà, lúc ăn cơm tối, Tiêu Phong Khiển bưng bát cơm kinh ngạc nhìn bà. Bà đã rất già rồi, đầu đầy tóc bạc, đã không thể tìm thấy một sợi tóc đen nào nữa,. Đôi tay làm việc trong thời gian dài đã đầy nếp nhăn, bởi vì mùa đông không được che chở tốt nên phía trên còn có chút dấu vết nứt da để lại. Lúc này bà đang ăn đầu cá mà Tiêu Phong Du ăn thừa."Bà nội."Tiêu Phong Khiển nhìn bà, Tiêu nãi nãi ngẩng đầu "Làm sao vậy, Đại Nha?"Đối diện với khuôn mặt già nua này của bà, trái tim Tiêu Phong Khiển đột nhiên đau nhà người ta, tuổi này đã không đi làm nổi, ở nhà bảo dưỡng tuổi thọ. Còn bà nhà nàng, không chỉ đi làm việc, mà còn phải lo chuyện trong nhà, luôn luôn muốn quan tâm chuyện học tập của hai cháu lời đến bên miệng bị miễn cưỡng nuốt xuống, Tiêu Phong Khiển lắc đầu "Không có gì đâu."Nàng không thể làm gì có tiền để không đi, nhưng trong lòng Tiêu Phong Khiển lại bị nghẹn đến khó chịu, nàng đem tất cả tinh lực đều dùng ở chuyện học mãi mãi không quên một câu kia của Tô Tần - Cố gắng học tập thật tốt. Nàng nhất định phải học tập thật tốt, nhất định phải tới Bắc Kinh, nhất định phải gặp lại hè năm nay vô cùng nóng bức, thôn dân dường như đều không ra khỏi nhà, trong nhà phàm là ai có chút tiền đều trang bị điều Phong Khiển không nỡ nhưng nàng sợ bà và em gái nóng, đành phải đi chợ mua một cái điều hòa cũ hơn 200, gắn ở phòng ngủ của em gái và thường chỉ mở một lúc, mát mẻ được một chút liền tắt đi, bà cũng sợ tốn tiền Phong Du rất buồn bực, từ sau khi cô phát hiện trong mơ chị mình kêu chủ nợ đừng tới gần, chị liền dọn ra ngoài. Dọn đến phòng cách vách, không ngủ chung với cô bé thường lệ, sáng sớm Tiêu Phong Khiển đạp xe đi. Nàng dựa vào tiền làm thuê lúc nghỉ hè mua một chiếc xe đạp hơn hai mươi xe đạp này ngoại trừ hai bánh xe có thể chạy, mấy chỗ khác đều hư hỏng. Chuông không kêu, phanh không ăn, tất cả đều dựa vào Tiêu Phong Khiển điều dạy kèm cho học sinh thứ nhất xong, Tiêu Phong Khiển liền cảm thấy sau lưng vã mồ hôi, đầu có chút choáng váng. Nàng không nghĩ nhiều, uống thêm chút nước liền đi đến nhà thứ hai. Kiên trì đến kh kết thúc, lại đi hơn mười km đường núi đến nhà cuối này mặt trời nắng gắt nhất, vừa đến nhà nọ, nàng liền cảm thấy có chút không bình mẹ của nhà đó nhìn thấy nàng cũng có chút lo lắng "Phong Khiển, cháu không sao chứ? Sắc mặt rất tái nhợt. Muốn nghỉ ngơi một chút không?" Tiêu Phong Khiển là một người giữ chữ tín, nàng không muốn chậm trễ thời gian của người khác, kiên trì dạy thêm cho học cùng, mẹ của đứa trẻ kia mang cho Tiêu Phong Khiển một ly nước đậu xanh, sau khi nàng uống vào mới khỏe hơn một thấy Tiêu Phong Khiển rời đi, người mẹ vuốt đầu đứa nhỏ nhẹ giọng nói "Nhìn thấy chị rất vất vả, phải cố gắng học tập biết không?"Đường về nhà dường như xa lạ Phong Khiển cuối cùng cũng không nhớ rõ bản thân đã về đến nhà như thế nào. Vừa mới đến cửa, thấy bà đang vẩy nước ở trong sân, chân nàng mềm nhũn, ngất nãi nãi bị dọa, ném gáo nước trong tay, hét lên một tiếng, chạy nhanh đến gần nàng, tay đều lạnh may, trong thôn có bác sĩ, sau khi xem xong nói là bị cảm nắng hơn nữa bị kiệt sức, còn có chút mất sĩ cho một chút hoắc hương làm thuốc xong liền rời Phong Du nghe Tiểu Hổ nói chị bị ngất xỉu, từ trước tới giờ cô bé chưa từng chạy nhanh như vậy, chân nhỏ gắt gao dồn sức, sau khi về đến nhà, nàng khóc lóc thảm thiết "Chị, chị của con đâu? Chị, chị ở đâu rồi?"Tiêu nãi nãi không chịu nổi tức giận "Con la làng cái gì? Chị con vừa mới ngủ." Vừa nghe nói chị đang ngủ Tiêu Phong Du lau nước mắt "Không phải nói miệng sùi bọt mép, mí mắt không khép lại được sao?"Tiêu nãi nãi tức giận đến nỗi muốn đem cây gậy của mình ném Phong Du thè lưỡi, cô bé lo lắng chạy đến bên giường nhìn chằm chằm chị một hồi, hai mắt chờ mong đợi một hồi không thấy nàng tỉnh lại mới đi ra ngoài. "Bà, khi nào chị mới tỉnh lại?"Tiêu Phong Du dựa sát vào bà, tuy cô bé bướng bỉnh, nhưng trong lòng lại rất yêu thương chị nãi nãi cúi đầu vá quần áo "Chị con đang mệt mỏi, để cho nó nghỉ ngơi một lúc đi. Con nên ngoan ngoãn một chút."Tiêu Phong Du gật đầu "Nhưng trưởng thôn nói, lát nữa sẽ có người đến nhà chúng ta thăm con.""Thăm con?" Tiêu nãi nãi không tin Tiêu Phong Du, bà quả thật rất đau đầu với đứa cháu nhỏ bướng bỉnh Phong Du thề "Thật đấy, hơn nữa người vừa mới đến, chị của con nhất định sẽ khỏe lại."Tiêu nãi nãi dường như trợn trắng mắt "Con tranh thủ ăn cơm đi, cháo hạt kê cho con đặt ở trên bàn."Tiêu Phong Du "A" một tiếng, đang muốn nhấc bước chân nhỏ rời đi, ngoài phòng liền truyền đến âm thanh của tiếng thắng xe. Ngay sau đó, cửa chính bị gõ vang, trong trí nhớ, âm thanh này quen thuộc lại có chút xa lạ vang vọng cả sân nhà "Tiểu quỷ lanh lợi, mở cửa đi, Ngọc tỷ tỷ của em đến đây."Tiêu nãi nãi đang vá áo nghe thấy giọng nói này liền phát run, kim lệch hướng đâm vào không để ý nhiều như vậy, vội vàng đứng dậy đi mở bị mở đầu Viên Ngọc đội chiếc nón rơm không biết lấy từ đâu ra, tay chống tường, thân thể chính là ngực tấn công mông phòng thủ mà bày ra hình chữ Phong Du vui vẻ muốn nhảy dựng lên “Chị, kẹo, kẹo!"Viên Ngọc ...Oắt con ranh ma này trí nhớ tốt thật, đã lâu như vậy mà còn nhớ đến là Viên Ngọc đã sớm chuẩn bị, từ trong túi lấy ra một viên kẹo rất to "Cho em nè, nhóc sún răng."Tiêu Phong Du chỉ để ý đến kẹo, làm sao còn quản đến xưng hô, cô bé cầm kẹo nhảy nhót vô cùng vui vẻ "Chị, chị tới làm gì vậy? Còn muốn ăn màn thầu sao?" Nhìn thấy đứa bé nói năng ngô nghê trước mắt, tâm tình Viên Ngọc tốt hẳn, cô ấy xoay người "Cô xem đi, tôi đã nói khẳng định là bọn họ ở nhà mà."Là ai vậy?Tiêu Phong Du lập tức xoay người, mắt trừng đến tròn xoe "Tô tỷ tỷ sao?"Viên Ngọc ...Ai?Đứa trẻ đần độn này, sao không kêu tên mình, lại ngọt ngào kêu Tô Tần tỷ tỷ như vậy?Cửa xe bị đóng Tần thong thả đi vào, trên mặt nàng mang theo tươi cười, nhẹ nhàng nói với Tiêu nãi nãi "Xin chào bà."Tiêu nãi nãi vừa nhìn thấy là ân nhân đến đây, kích động đến không biết phải làm sao "Mau mau, mau vào, sao trước khi đến đây mọi người không nói một tiếng?" Viên Ngọc chính là không khách khí, cô ấy đỉnh đạc đi vào "Này, đây là đột nhiên muốn đi. Bà, người đừng vội, người bên trong đâu? Quỷ nhỏ, chị của em đâu?" Lần này đến là bởi vì ba đứa nhóc mà Viên Ngọc giúp đỡ đều về nhà làm nông, bị lão già trong nhà hỏi đến, đương nhiên là chịu giáo huấn một ấy cũng rất ranh ma, công phá Tô Tần không được, không đổi được Tiêu Phong Khiển liền thay đổi suy nghĩ, cô ấy chuẩn bị giúp đỡ nhóc sún răng tinh quái này. Với chỉ số thông minh của cô bé này, nếu không vào được một trường đại học trọng điểm, vậy rất có lỗi với bộ não này đến chị, Tiêu Phong Du lập tức nhìn Tô Tần, chỉ thấy ánh mắt Tô Tần cũng đang nhìn bốn phía tìm chị tỷ tỷ thật xinh đẹp. Tuy Tiêu Phong Du vẫn chưa biết gì về khiếu thẩm mỹ, nhưng dưới mắt nhìn của cô bé, Tô tỷ tỷ một thân quần áo màu trắng, hơn nữa quanh thân còn tản ra loại cảm giác không cách nào hình dung được. Không phải chính là thần tiên tỷ tỷ trong TV sao?"Chị của em bị bệnh." Giọng nói của Tiêu Phong Du lập tức sa sút. Viên Ngọc và Tô Tần đều sửng lại bị bệnh?Tiêu Phong Du lấy tay lau khóe mắt "Nhớ Tô tỷ tỷ."Viên Ngọc ...Tô Tần ...Tiêu nãi nãi rơi cả gậy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống "Ai nha, hai người đừng nghe đứa nhỏ này nói bậy."Nói bậy sao?Tiêu Phong Du thề thốt nói "Các người không tin sao? Nhìn đây này."Nói xong, cô bé xoay người, đồn sức hô một tiếng đối diện với phòng bên trong "Tô Tần tỷ tỷ đến rồi, đến rồi. Tô Tần tỷ tỷ đến rồi, đến rồi. A a a, Tô Tần tỷ tỷ đến rồi!"Tô Tần ...Gần như là giây tiếp theo cửa phòng trong bị đẩy ra ngay lập Phong Khiển chỉ mặc một kiện áo khoác, hoang mang lúng túng chạy ra. Nhìn thấy cảnh tượng này, miệng Viên Ngọc mở to hết ơi, cô gái này từ khi nào đã trổ mã mê người như vậy?Bởi vì bị cảm nắng, lại ở nhà mình, cho nên Tiêu Phong Khiển ngủ khỏa thân. Lại bởi vì sốt ruột, nàng liền cầm một kiện áo sơ mi khoác ở trên người, cúc áo cũng chưa đóng hết, bả vai lộ ra hơn phân rất trắng, làn da như ngọc mài, dáng người tỉ lệ khác trước rất nhiều, hoàn toàn trưởng thành. Hơn nữa sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rưng rưng nước mắt kia đủ để khiến hormone của mọi người dâng Ngọc bất giác nuốt một ngụm nước Tần nhíu mày, phân phó Hà Ngạn ở phía sau "Cậu đi ra ngoài trước đi."Hà Ngạn cúi đầu, mặt đỏ tai hồng lui ra lúc Tiêu Phong Khiển còn đang ngây ngốc mà nhìn chăm chú, Tô Tần tiến lên phía trước, cô nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tiêu Phong Khiển, thở dài "Cứ không nghe lời như vậy sao?"
cô vợ nhỏ điên cuồng lôi kéo