cuong hau ngoan ngoan de tram sung
Bất hiếu cha mẹ, thờ cúng vô ích. Anh em không hòa thuận, bạn bè vô ích. Làm việc bất chính, đọc sách vô ích. Làm trái lòng người, thông minh vô ích. Không giữ nguyên khí, thuốc bổ vô ích. Thời vận không thông, mưu cầu vô ích. Trên đây là trọn bộ câu nói hay của Khổng
Bố mẹ mệnh Kim: Số mệnh của bố mẹ và con cái giống nhau nên kết cục tốt đẹp. Số mệnh của cha mẹ Thủy: Thủy sinh con Kim, số mệnh của đứa trẻ và số mệnh của cha mẹ tương hợp, và những người cha mẹ có mệnh này sẽ sinh con tốt vào năm 2022. Mệnh Thổ của bố
Diệp Trăn Trăn hỏi, "Hoàng thượng, ngài say?" "không có." "Ta muốn giải thích với ngài một việc, mặc kệ ngài có tin hay không." "Hoàng hậu cứ nói.". Diệp Trăn Trăn thở dài, "Ta và Lục Ly chưa bao giờ có bất cứ tư tình nào.". Kỷ Vô Cữu chậm rãi mở to mắt
Khi Tristine Trâm Bùi lọt vào top 5 của Hoa hậu Phu nhân Việt Nam toàn cầu 2012 thì nhiều người đã lên tiếng phản đối. Bởi lẽ vào tháng 2-2012, nhiều tờ báo tiếng Việt và tiếng Anh tại Mỹ đã đưa tin Tristine Trâm Bùi bị bắt quả tang vận chuyển nửa kg cần sa trong chiếc
Hơn 30 năm sau sự kiện 14-3-1988, thiếu tướng Hồ Anh Thắng (nguyên giám đốc Trung tâm Phát thanh - truyền hình quân đội), khi đó là phóng viên báo Quân Đội Nhân Dân tham gia chuyến đi tác nghiệp tại Trường Sa, vẫn giữ lại được một số lá thư của người dân cả nước
mimpi ketemu ayah yang sudah meninggal togel 4d. "Cẩn Du, hẳn Nam Ức Tịnh nàng ta sẽ không muốn thâu tóm cả Nam Hải đúng không?" Nam Tú Cầm lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, có chút run rẩy mắt Lam Cẩn Du phức tạp liếc mắt nhìn Nam Tú Cầm, hắn cũng không dám khẳng định điều này. Vốn hắn thật sự không ngờ Nam Ức Tịnh ở lại Nam Hải vì điều này, nhưng dáng vẻ khi nãy của nàng thực sự có khí chất bễ nghễ thiên hạ. Hiện giờ Nam Ức Tịnh đã không thể dùng những điều đơn giản để phán đoán rồi, có lẽ không chừng nàng ấy lại thật sự có suy nghĩ với nghi ngờ cùng lo lắng của Nam Tú Cầm và Lam Cẩn Du, căn bản Nam Ức Tịnh cũng không để ý. Nếu nàng dám nói ra chuyện đó, sẽ không sợ bọn họ cảnh giác. Bởi vì lúc này dù bọn họ có cảnh giác thì cũng không kịp rồi. Vốn nàng nói cho bọn họ là vì muốn bọn họ sốt ruột mà đi đối phó nàng, nếu như bọn họ không đi đối phó bản thân, sao nàng có thể tìm cơ hội trả đũa lại chứ?Quả nhiên, bên kia Lam Cẩn Du đã đi bẩm báo cho Nam Vũ, nói Nam Ức Tịnh có ý đồ bất chính với Nam Hải, mà Nam Vũ cũng gọi Nam Ức Tịnh lên triều, muốn tìm cơ hội bắt nàng nói Ức Tịnh chậm rãi đi đến sảnh chính, vẫn là quần áo đỏ rực không kiềm chế chút kiêu ngạo nào, mái tóc đen như mực cũng không búi lên, bay phất phơ trong không trung, tỏa ra khí chất tà mị không nói nên lời, bên môi nàng hiện lên nụ cười như không cười, ánh mắt sắc lạnh, chậm rãi dẫn đầu đi đến sảnh chính, nhìn thẳng vào Nam người nhìn thấy Nam Ức Tịnh tự nhiên bình tĩnh đi đến sảnh lớn thì trong lòng đều không khỏi cồn cào dậy sóng, mà Nam Vũ cũng bị ánh mắt bễ nghễ thiên hạ của Nam Ức Tịnh nhìn đến sửng sốt. Sau một hồi mới hỏi "Nam Ức Tịnh, mặc dù phụ hoàng không muốn rời xa con, nhưng mà xuất giá tòng phu*, mà Nạp Lan Thần Dật đã đi bốn năm ngày rồi, sao con vẫn ở lại Nam Hải vậy? Vừa mới cưới hỏi, thật sự phụ hoàng không đành lòng nhìn các con chia cắt đâu."* xuất giá tòng phu giống như gả chồng theo chồng. "A, ý hoàng thượng là muốn bổn tọa rời khỏi Nam Hải sao?" Nam Ức Tịnh nghe Nam Vũ nói, ánh mắt hiện lên sự sắc lạnh, bên môi hiện lên nụ cười châm chọc, thốt ra từng chữ "Thần Dật đã nói, bổn tọa ở Nam Hải một ngày, chàng liền không tấn công Nam Hải một ngày. Chỉ cần bổn tọa rời đi, đại quân Đông Lâm sẽ lập tức tiến quân thẳng vào, Nếu như hoàng thượng mong muốn bổn tọa rời đi, ngày mai bổn tọa liền đi!"Nam Vũ nghe lời này của Nam Ức Tịnh, sắc mặt liền lập tức thay đổi. Khó trách nhiều ngày nay đại quân Đông Lâm chỉ đóng quân tại biên thành * nhưng không có xu hướng tiếp tục tấn xông, hóa ra Nạp Lan Thần Dật vì Nam Ức Tịnh mà ngừng tấn công. Trái lại ông ta thật không ngờ một hoàng tử câm điếc như Nạp Lan Thần Dật lại có năng lực này, nói như vậy, nếu Nam Ức Tịnh thực sự có kế hoạch gì, ông ta cũng không đuổi Nam Ức Tịnh đi dù có dựa vào Nam Ức Tịnh ngăn lại quân đội Đông Lâm thì cũng không phải kế lâu dài, nhưng ít nhất kéo dài được một ngày thì một ngày. Nghĩ tới đây, Nam Vũ lập tức cười vô cùng dối trá, nói với Nam Ức Tịnh "Làm sao phụ hoàng có thể đuổi Ức Tịnh đi chứ, Ức Tịnh muốn ở lại bao lâu liền ở lại đi."Nam Ức Tịnh nghe vậy chỉ khinh thường liếc mắt nhìn Nam Vũ, nàng xoay người, ánh mắt sắc sảo quét mắt nhìn văn võ quan viên trong triều. Văn võ trong triều đều bị ánh mắt sắc bén của nàng nhìn đến sửng sốt, nữ tử như thế nào mới có được ánh mắt như vậy, rõ ràng không để tâm nhưng lại có thể vừa liếc qua liền thấu được đáy lòng người khác, làm cho người ta theo phản xạ nảy sinh cảm giác khuất mỏng khẽ hé, Nam Ức Tịnh cười nói với văn võ trong triều "Tuy Ức Tịnh chỉ là một người nữ tử, nhưng cũng không đành lòng nhìn con dân Nam Hải phải chịu đựng nỗi khổ của chiến tranh, bởi vậy mới lựa chọn ở lại Nam Hải, lấy cách đó trì hoãn quân đội Đông Lâm. Tin tưởng các vị cũng giống Ức Tịnh, toàn bộ đều vì con dân Nam Hải đi?"Văn võ trong triều nghe xong lời Nam Ức Tịnh nói, có người cảm động trong lòng, cũng có người nghi ngờ trong lòng, nhưng cho dù như thế nào, bọn họ liên tục hô đúng mà Nam Ức Tịnh chỉ cười bí hiểm, trong mắt thấp thoáng ánh thứ quan lại này đều luôn mồm nói vì dân chúng, cũng không thấy bọn họ đã làm gì cho dân chúng Nam Hải đâu. Bọn họ chỉ lo lắng con đường làm quan cùng tính mạng gia tộc mà thôi. Nhưng mà nàng cũng không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, nàng chỉ muốn lấy được uy tín, hơn nữa lấy của bọn họ một câu hứa hẹn này, tất cả sẽ là nền tảng cho kế hoạch sau này của nàng."Có thể được các vị đồng ý, Ức Tịnh đã yên tâm." Nam Ức Tịnh nâng lên nụ cười ôn hòa nhưng không mất đi uy nghiêm, vẻ mặt bây giờ của nàng giống như một vị đế vương ở trên nơi cao, lại có khí chất tà mị xinh đẹp, nàng cười nói "Nếu sau này Ức Tịnh làm chuyện gì không ổn, cũng mong các vị bao dung, những gì Ức Tịnh làm cũng đều vì Nam Hải mà thôi."Những quan viên đương nhiên không biết được trong hồ lô của Nam Ức Tịnh bán thuốc gì, chỉ là đối với khách sáo của Nam Ức Tịnh mà có chút không hiểu thôi. Không phải nàng luôn khinh thường nói chuyện cùng bọn họ hay sao, tại sao lúc này lại khách sáo như vậy? Nhưng mà nếu nàng đã nói như vậy, đương nhiên bọn họ cũng phải đồng ý nói từng lời nói của Nam Ức Tịnh đều có lý, bọn họ không thể phản bác lại, dù cho Nam Ức Tịnh có thật sự giảng đạo lý hay không, ngoại trừ việc bọn họ nói sau lưng nàng một hai câu cũng chẳng làm gì được những quan viên kia nói, Nam Ức Tịnh cũng thỏa mãn gật đầu, đôi mắt của nàng lướt qua người bọn họ, từ từ nhìn Lam Cẩn Du. Lam Cẩn Du vẫn mặc áo bào màu lam nhã nhặn, mặt mày như ngọc, chỉ có vẻ mặt là không được tốt mà mắt đen tuyền của Nam Ức Tịnh nhìn thẳng vào Lam Cẩn Du, bên trong giống như có ánh lửa hận thù đang nhảy nhót, môi nàng bất giác nâng lên nụ cười, xoay người nhìn Nam Vũ, hỏi từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng "Đúng rồi, tại sao hôm nay hoàng thượng lại đột nhiên hỏi bổn tọa chuyện này vậy, chắc là có ai đó nói gì đó với hoàng thượng?"Nam Vũ đang vô cùng thán phục với một hồi phát uy của Nam Ức Tịnh khi nãy, lúc này lại đột nhiên nghe Nam Ức Tịnh hỏi chuyện này, lại thấy vẻ mặt lạnh nhạt nhưng vô cùng bình tĩnh của của nàng, giống như đã biết được chân tướng sự việc vậy, Bây giờ nàng lại hỏi ông ta, không phải là muốn ông gọi tên Lam Cẩn Du chứ?Đây là Nam Ức Tịnh muốn nói cho ông ta, nếu ông ta không giải quyết Lam Cẩn Du, nàng sẽ lập tức rời khỏi Nam Hải, đến lúc đó cơ hội tạm đình chiến không dễ có được này sẽ biến mất. Huống chi một màn khi nãy của Nam Ức Tịnh rất được lòng người, đa số quan lại đã đứng phía Nam Ức Tịnh rồi, dù cho ông ta có bao che cho Lam Cẩn Du, sợ là văn võ quan lại cũng không đồng ý đâu. Nghĩ tới đây Nam Vũ hơi nhíu nhíu mày. Tuy Lam Cẩn Du là phụ tá đắc lực của ông, nhưng hiện tại Nam Hải có giữ lại được hay không mới là vấn đề, ông nào có tâm tình đi bảo vệ Lam Cẩn Du nữa?"Qủa nhiên Ức Tịnh vẫn là người thông minh. Đều do trẫm nghe lời xàm ngôn, còn tưởng Ức Tịnh ở lại Nam Hải là có ý định khác." Nam Vũ thở dài một hơi, vẫn chưa gọi tên Lam Cẩn Du, chỉ tiếp tục quan sát sắc mặt của Nam Ức Tịnh, thử nhìn xem rốt cuộc ý định trong lòng Nam Ức Tịnh là cái gì, suy nghĩ muốn làm điều Ức Tịnh đối với lời nói của Nam Vũ không hề cảm thấy có chút nào ngoài ý muốn, không nhìn ra được cảm xúc gì từ đôi mắt đen sâu thẳm của nàng. Nàng hé môi nhẹ cười khiến cho cả người nàng cũng trở nên sắc bén, chậm rãi nói "Bổn tọa một lòng vì Nam Hải, lại vẫn có người làm hại ta. Trước không nói đến tội danh nói lời xàm ngôn, nói lời gièm pha sau lưng sợ đó mới chính là rắp tâm xấu, không chừng muốn liên hợp với Đông Lâm đẩy Nam Hải vào đường chết đâu!"Một hồi miệng lưỡi của Nam Ức Tịnh làm văn võ quan lại liền ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc là ai đã nói lời không nên với Nam Vũ, chỉ cảm thấy Nam Ức Tịnh nói rất có đạo lý, nếu lúc này làm nàng tức giận rời đi, làm Đông Lâm lập tức tấn công thì Nam Hải liền nguy Vũ nghe Nam Ức Tịnh nói mà vẻ mặt cũng thay đổi, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ. Tuy ông ta tin tưởng Lam Cẩn Du nhưng Nam Ức Tịnh nói lời đáng tin như vậy cũng làm ông không thể không nghi ngờ Lam Cẩn hoàng đế nhiều năm như vậy, ánh mắt nhìn người vẫn có, mặc dù Lam Cẩn Du người này có tài nhưng lại quá tham lam, hơn nữa lại luôn nôn nóng muốn lấy được nhiều quyền thế cùng danh lợi hơn, Bây giờ Nam Hải đang suy yếu, hắn thật sự muốn bán nước cầu vinh cũng không phải không cho dù hiện tại Lam Cẩn Du không có suy nghĩ này thì ngày sau không chừng cũng bị hấp dẫn mà phải phòng bị trước. Huống chi hiện tại Nam Ức Tịnh cũng đã nói rõ, nàng muốn xử trí Lam Cẩn Du mới bằng lòng bỏ qua, sợ là ông ta không muốn cũng phải Cẩn Du không ngờ rằng tình hình lại thay đổi thành như vậy, hắn kinh ngạc mà tức giận nhìn Nam Ức Tịnh. Thì ra nàng đã sớm tính toán tốt rồi, cố ý nói ra mục đích của nàng trước mặt hắn, thành công khiến hắn báo cáo cho Nam Vũ, sao đó phản kích đánh hắn một gậy. Tốt tốt tốt! Thật sự là một kế dụ địch rất cao!Dù trong lòng tức giận kinh ngạc, trên mặt Lam Cẩn Du vẫn như cũ, hắn xốc áo bào, bước đến trước mặt Nam Vũ, cung kính có lễ nói "Hoàng thượng minh giám. Cẩn Du chỉ xuất phát từ lo lắng mới góp chút lời với hoàng thượng. Cẩn Du nhận hoàng ân, sao dám làm ra chuyện tình phản bội bậc này?"Kinh ngạc tức giận trong mắt Lam Cẩn Du không tránh được ánh mắt Nam Ức Tịnh, tươi cười của nàng càng thêm châm chọc. Tức giận?1 Lam Cẩn Du hắn có tư cách gì để tức giận?! Đúng, thật sự là một tay nàng sắp xếp cái bẫy này để hắn nhảy vào, nhưng mà nếu không phải do hắn muốn vì tiền đồ của mình mà đưa nàng vào chỗ chết, làm sao có thể đưa đến kết cục như thế này?!Toàn bộ mọi chuyện đều do hắn gieo gió gặt bão mà thôi. Hắn thiếu nàng, nàng muốn hắn phải trả lại gấp trăm lần. Hắn có cái gì, nàng đều muốn cướp lại không chút dư thừa!"Ấy? Thì ra người gièm pha sau lưng lại là hữu tướng?" Nam Ức Tịnh thu lại hận thù trong mắt, giả vờ king ngạc, trong mắt hiện lên sắc lạnh cùng châm chọc, chậm rãi nói "Bổn tọa thực sự không biết đấy. Nhưng mặc dù hữu tưỡng thề nói thật thì sao, bổn tọa không tin được đâu. Chuyện phản bội như thế này, hữu tưỡng cũng không phải chưa từng làm, ngươi nói có đúng không?!"Lam Cẩn Du bị Nam Ức Tịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm, nghe từng từ nàng nói mà lồng ngực nhịn không được đau xót, cả người hơi lùi lại, sắc mặt có chút trắng bệch. Nàng vẫn hận hắn ta, hận hắn ruồng bỏ nàng. Nhưng mà không phải hắn thật sự không có tình. Cho dù có tình, bọn họ vẫn sẽ từng bước đi tới tình thế này. Trong vô số lần lựa chọn, hắn vẫn lựa chọn bỏ qua nàng, hắn có tư cách gì mà tức giận nàng tính kế trả thù hắn chứ?Bỗng nhiên trong lúc đó, Lam Cẩn Du liền cảm nhận được tức giận ở trong lòng mình từ từ biến mất, một cảm giác đau khổ cùng đau đớn chậm rãi xuất hiện, ép đến làm hắn vô cùng khó chịu, không tìm được nơi nào xả hết Nam Vũ cũng không biết được suy nghĩ trog lòng Lam Cẩn Du, ông ta chỉ nhìn thấy vẻ mặt Lam Cẩn Du tái nhợt. Ông ta liền tưởng rằng Nam Ức Tịnh vạch trần âm mưu của Lam Cẩn Du, hắn ta liền sợ hãi đến như vậy, trong lòng không khỏi tin tưởng Nam Ức Tịnh thêm vài phần, trong mắt lướt qua ý định giết Ức Tịnh thu hết vẻ mặt thống khổ của Lam Cẩn Du, tươi cười trên môi lại càng xinh đẹp hơn. Toàn bộ thứ này đều là hắn nên nhận. Nàng muốn cho hắn thấy được quyền thế cùng danh lợi bỗng chốc biến mất, muốn cho hắn nếm thứ cảm giác mất đi tất thảy!Nâng mắt nhìn ánh mắt của Nam Vũ, không ngoài ý muốn thấy được ý định giết người của ông ta. Nguyên nhân nàng còn nói thêm hồi nữa chính là vì muốn Nam Vũ nghi ngờ nặng hơn. Người như Nam Vũ, một khi nổi lên lòng nghi ngờ liền sẽ không bao giờ hạ thủ lưu tình *.* hạ thủ lưu tình gần giống giơ cao đánh muốn từng bước cướp đi bộ máy thống trị của Nam Hải, đầu tiên chính là làm tan rã thế lực của Nam Khởi cùng Thái Tử, tẩy sạch cái triều đình này, như vậy mới có lợi cho việc thành lập lực lượng mới của bản thân, mà Lam Cẩn Du - kẻ thù của nàng, đương nhiên sẽ là đối tượng khai đao đầu thứ Nam Hải thiếu nàng, lúc này toàn bộ đều sẽ trả lại cho nàng!Nam Vũ híp híp mắt, vẻ mặt tàn nhẫn không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, ông ta hung ác liếc mắt nhìn Lam Cẩn Du, lạnh giọng nói "Chẳng lẽ hữu tướng thật sự cấu kết với nước ngoài sao? Quả nhiên đã làm trẫm thất vọng rồi!"
Nam Hải quốc có hai vị công chúa Nam Tú Cầm cùng Nam Ức Tịch, đồng thời gả cho tân khoa Trạng nguyên Lam Cẩn đế Nam Hải quốc hạ lệnh đại xá thiên hạ, khắp chốn vui khí vui mừng cùng sắc đỏ thẫm tràn ngập cả hoàng cung Nam Hải, đế chu tường xanh trắng dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ phá lệ khí phái, ngói lưu ly phản chiếu ánh sáng mặt trời rực cung công chúa Tú Cầm phi thường náo nhiệt, trên bàn của nàng chất đầy lễ vật từ các cung đưa đến, tất cả mọi thứ đều có giá trị xa xỉ. Một phòng đầy nha hoàn cùng nhũ mẫu vây quanh nàng, đi đi lại lại, giúp nàng chải kiểu tóc, đều có vài nha hoàn đứng bên hầu lại, tẩm cung công chúa Ức Tịnh, tuy được bao phủ bởi gấm vóc màu đỏ, hai ngọn đèn lồng sắc đỏ thẫm được treo trên xà nhà chạm khắc, thoạt nhìn rất vui mừng, nhưng là thiền viện yên tĩnh vắng lặng lại được đặt cạnh nơi náo nhiệt kia, có vẻ không hợp tòa thiên viện chỉ có hai người Nam Ức Tịnh và nha hoàn của nàng Thanh Nhi. Nam Ức Tịnh mặc giá y đỏ thẫm, lẳng lặng ngồi trong mạo của nàng vô cùng xinh đẹp, lông mi thật dài giống như là một màn sương lạnh nhạt trên núi Viễn Sơn ngưng kết mà thành, đôi mắt sáng ngời vô ngần tựa như tinh quang trời đất hội tụ, đôi môi nhỏ nhắn ướt át giống như cánh hoa đào trong mưa, cả người nàng như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp bậc nhất, đem toàn bộ ánh sáng lung linh trong gian phòng làm nền cho nàng.“Công chúa, người mặc giá y bộ dáng thật là đẹp! Tối nay khẳng định sẽ làm cho Lam công tử điên đảo thần hồn!” Nha hoàn Thanh Nhi bên người Nam Ức Tịnh si mê nhìn nàng, nhịn không được ca Ức Tịnh khóe môi lộ ra một chút cười yếu ớt, giống như nắng mai chiếu rọi sương mù, khó có thể miêu tả thanh linh tuyệt vời, hai gò má nàng hơi lộ ra một chút hồng, một bộ dạng nữ nhi thẹn thùng đợi gả, nàng ngượng ngùng nói “Thanh nhi, đừng nói lung tung!”Thanh nhi hướng về phía Nam Ức Tịch thè lưỡi, nghịch ngợm nói “Nô tỳ không có nói lung tung, công chúa là nữ tử đẹp nhất thiên hạ.”Chỉ là công chúa vừa xinh đẹp, tính tình dịu dàng như vậy, vì sao ông trời lại không cho nàng vận mệnh tốt? Rõ ràng là con của hoàng hậu, lại không chiếm được sự sủng ái của hoàng thượng, khó khăn lắm mới được tân khoa Trạng Nguyên ưu ái, lại bị công chúa Tú Cầm cắt ngang, từ chính thê biến thành tiểu Ức Tịch không để ý tới cảm xúc của Thanh nhi, chỉ dịu dàng cười. Hôm nay nàng có thể như ý nguyện gả cho Lan Cẩn Du, mặc dù là thiếp nhưng chỉ cần Lam Cẩn Du một lòng yêu nàng, nàng cũng sẽ không so đo danh phận.“Liễu quý phi giá lâm, công chúa Tú Cầm giá lâm!” Tiếng nói của thái giám canh chừng ở ngoài phòng vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh của căn bóng người chậm rãi đi vào, xông vào mũi là mùi son phấn nồng đậm, Nam Ức Tịch trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, sắc mặt khẽ biến, cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại, nhìn người tới hơi hơi vuốt cằm, ôn hòa hỏi “Liễu quý phi và Tú Cầm muội muội là tới đón Ức Tịch cùng lên kiệu sao?”“Hừ, cùng lên kiệu sao? Ta là chính thê, ngươi là thị thiếp, ngươi xứng lên kiệu cùng ta sao?” Công chúa Tú Cầm nghe được Nam Ức Tịch nói, cao ngạo giương cằm lên, giống như một Khổng Tước bình thường, mất đi vẻ cao quý, vẻ mặt khinh thường nhìn Nam Ức Ức Tịch nghe vậy, đáy mắt toát lên một tia bi thương, nhưng lại cưỡng ép bản thân cười nói “Kia không biết Tú Cầm muội muội vì sao mà đến?”.Công chúa Tú Cầm tính tình xưa nay ương ngạnh, hơn nữa sau khi biết nàng cũng được gả cho Lam Cẩn Du, liền thường xuyên tìm đủ mọi cách viện cớ đến khi nhục nàng. Nàng lúc này dưới giá y, thân thể nàng chứa đầy vết thương, chẳng qua vì mẫu hậu nàng không thể không ẩn là dù nàng có ẩn nhẫn, nhưng không đổi lấy sự thu liễm của Nam Tú Cầm, nàng ta ngược lại càng thêm châm chọc Nam Ức Tịnh, hung hăng đẩy nàng một phen, cay nghiệt nói “Nam Ức Tịnh, ngươi chớ ở trước mặt ta giả bộ thanh cao! Hơn nữa, ngươi thân mình gầy yếu, một bộ dạng số đoản mệnh sắp chết, cửa cung đều không thể ra, nhưng không biết ngươi làm như thế nào lại quyến rũ được Cẩn Du ca ca!”Nam Ức Tịnh bị công chúa Tú Cầm đẩy mạnh, suýt nữa té ngã, trên mặt nàng toát ra một tia tự giễu nụ cười bất đắc dĩ. Khắp thiên hạ mọi người đều biết nàng thân thể gầy yếu, không thể ra khỏi cửa cung, có ai lại không biết, tất cả là vì lời nói dối năm đó. Mà nàng lại không thể không nghe theo, bị bắt ép mỗi ngày ở trong thâm cung mắn, hết thả mọi thứ đều đã kết thúc. Nàng rốt cục có thể gả cho nam tử nàng yêu mến, rời khỏi nơi thâm cung vắng vẻ này!.Nghĩ đến đây, khóe môi Nam Ức Tịnh không tự giác gương lên một chút tươi cười, rực rỡ giống như đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời, công chúa Tú Cầm nhìn đến Nam Ức Tịnh trên mặt ảm đạm vốn rất là đắc ý, nhưng lại thấy Nam Ức Tịnh đột nhiên nở nụ cười, hơn nữa ngay cả nàng đều không thể không thừa nhận, Nam Ức Tịnh cười lên thật sự rất lòng ghen tị, lửa cháy hừng hực thiêu đốt, công chúa Tú Cầm tiến lên tát Nam Ức Tịnh một cái, đánh nửa bên mặt Nam Ức Tịnh đến sưng ý nhìn hai má Nam Ức Tịch sưng lên, công chúa Tú Cầm tiếp tục không chịu buông tha quát lớn “Nam Ức Tịch, ngươi cười cái gì? Đừng tưởng rằng ngươi là con hoàng hậu thì có gì đặc biệt hơn người! Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là thiếp, ngươi chỉ có thể làm thiếp, mà ta, mới là chính thê của Cẩn Du ca ca. Ngươi nhất định cả đời bị ta dẫm nát dưới chân!”“Thê thì sao, thiếp thì sao? Chỉ cần Cẩn Du trong lòng yêu ta, những thứ danh phận này, ta sẽ không so đo.” Nam Ức Tịch ôm hai má đỏ ửng, ngẩng mặt nâng lên đôi mắt, con ngươi đen nhánh, bên trong nở rộ ra ánh sáng chói mắt, nàng không so đo danh phận, có thể chịu được Lam Cẩn Du thú Nam Tú Cầm, chỉ cần trong lòng hắn có nàng là tốt rồi.“Trong lòng yêu ngươi, ngươi đừng ngu dốt nữa! chẳng qua Cẩn Du ca ca nhìn ngươi nhất thời sinh ra hảo cảm, mới mẻ thôi, nam nhân muốn là nữ nhân có thể cho hắn tương lai, ngươi cho rằng dựa vào ngươi, có thể cho hắn thứ gì?”. Công chúa Tú Cầm nghe được trong lời nói Nam Ức Tịnh, như là bị giẫm lên chỗ đau, trong mắt hiện lên một tia oán hận, chỉ vào Nam Ức Tịnh giọng cực kì bén nhọn ở bên người Tú Cầm công chúa là Liễu quý phi, chua ngoa nói “Nam Ức Tịnh, đừng tưởng rằng ngươi là con của Hoàng hậu thì đặc biệt hơn người, những năm gần đây, Hoàng thượng ngày càng ít sủng ái Hoàng hậu, thậm chí bây giờ ngay cả mặt của nàng cũng lười gặp, lại càng không biết đã bị quên đi nơi nào! Thức thời mà nói, ngươi dựa vào cái gì mà tranh cùng Tú Cầm, nếu không, ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!”“Ta tin tưởng Cẩn Du không phải loại người ham muốn quyền thế, hắn là thật lòng yêu ta”. Nam Ức Tịnh nghe được trong lời nói của Nam Tú Cầm và Liễu quý phi, đôi lông mày cau lại, nàng ẩn nhẫn trước sau như một, nhưng tại thời điểm nghe được người yêu trong lòng bị bôi nhọ, vẫn là không nhịn được mở miệng phản bác.“Nam Ức Tịnh, ngươi luôn miệng nói Cẩn Du yêu ngươi, vậy ngươi nhìn xem cho rõ ràng, hắn rốt cuộc yêu ngươi hay không yêu ngươi!” Khóe môi tươi cười vẽ ra sự oán độc, Tú Cầm công chúa đưa tay quăng một tờ giấy trên mặt Nam Ức Tịnh, vẻ mặt đắc ý chờ mong nhìn Nam Ức Ức Tịnh nhặt lên tờ thư, đứng dậy nhìn. Cầm lên xem, tay nàng không ngừng run rảy, con ngươi trong suốt sáng ngời hiện lên một chút ảm trắng mực đen, thanh tú sâu sắc, đúng là chữ Lam Cẩn thư nói, hắn đối với nàng chẳng qua là nhất thời mới mẻ, muốn lấy về nhà chơi đùa mà thôi. Trong lòng hắn thật lòng thích là Tú Cầm, cũng chỉ có Tú Cầm mới xứng đáng trở thành chính thê của hắn. Chỉ có Tú Cầm mới nữ tử mà cả đời hắn yêu!Ngực giống như bị hàng ngàn mũi dao sắc nhọn đâm qua, xuyên vào tâm nàng, giống như đã chết lặng, chỉ cảm thấy ngực trống muốn phản bác, nhưng là lại không nói được trong cung, tối tăm ngột ngạt ba năm, trừ bỏ Thanh Nhi, mẫu hậu, ngoài ra còn có đại tỷ cùng ca ca thường xuyên đến xem nàng, còn có một đám công chúa nhàn rỗi không có việc gì làm đến khi dễ nàng. Sáu tháng trước, nàng vụng trộm chạy tới ngự hoa viên, muốn nhìn cảnh tượng hoa mẫu đơn nở rộ mà nàng thích nhất, nhưng lại trong lúc vô ý bất ngờ gặp được đó, hắn thường xuyên mượn cớ đến trong cung đọc sách, nguyên do vụng trộm tìm nàng, hắn dịu dàng như nước, hắn cẩn thận che chở, hắn thề non hẹn biển, làm cho nàng thấy được hi vọng và ánh mặt trời rời đi thâm cung này, nàng dứt khoát quyết định gả cho hắn, mặc dù biết hắn muốn kết hôn với Tú Cầm, thời điểm đó nàng thất vọng khổ sở, nhưng chưa từng đổi nhưng bây giờ, sự tình lại nói cho nàng một sự thật lạnh giá, đây hóa ra là một lời nói dối và âm mưu, cái hắn gọi là bị buộc bất đắc dĩ, kỳ thật là trăm phương ngàn kế lợi dụng, mà nàng ở trong lòng hắn, chỉ là một đồ chơi mà thôi, buồn cười biết bao?“Hiện tại, ngươi đã biết? Nam Ức Tịnh, ngươi căn bản không có tư cách đấu cùng ta! Thức thời, hãy ngoan ngoãn chấp nhận thân phận tiểu thiếp của ngươi đi, xem lại ta và ngươi là tỷ muội sẽ không so đo với ngươi, nhưng nếu ngươi dám mê hoặc Cẩn Du ca ca, có tâm tư khác, ta khẳng định không tha cho ngươi!” Công chúa Tú Cầm nhìn đến vẻ mặt thống khổ của Nam Ức Tịnh, nụ cười trên mặt càng phát ra sáng lạn, trong mắt mang theo đắc ý khinh thường.“Ta không lấy chồng.” Nam Ức Tịnh chẫm dãi nâng lên đôi mắt, con ngươi màu đen trong suốt không chút dao động, lộ ra một tia quyết tuyệt, làm cả người nàng tăng thêm vẻ cô tuyệt. Nàng vẫn nghĩ đến hắn là ánh mặt trời của nàng, nhưng hóa ra lại càng thêm tối tăm, một khi đã như vậy, nàng cần gì phải chịu đựng khuất nhục, gả cho hắn?.“Ngươi nói cái gì?” Tú Cầm công chúa dường như không thể tin được lỗ tai của Ức Tịnh nói nàng không lấy chồng? Một công chúa không được cưng chiều, cư nhiên bỏ qua cơ hội gả cho người tiền đồ vô lượng tân khoa Trạng nguyên? Hơn nữa hoàng thượng đã hạ chỉ, nếu nàng không lấy chồng, chính là cãi lời thánh chỉ, chẳng lẽ nàng không muốn sống chăng?.Nhưng nếu Nam Ức Tịnh không muốn sống, vậy là tốt nhất!.Giờ phút Nam Ức Tịnh này không có nghĩ nhiều như vậy, sự thật lạnh lùng tuyệt vọng đã làm nàng mất đi toàn bộ lý trí, nàng đẩy Tú Cầm công chúa ra, nâng nên giá y sắc đỏ thẫm chạy tới tẩm cung Hoàng bên trong tẩm cung Hoàng hậu, Hoàng thượng đã suốt nửa năm chưa từng đặt chân vào tẩm cung, vẻ mặt lo lắng nhìn Hoàng hậu, trong tay nắm chặt hôn thư của Đông Lâm quốc, thập nhất hoàng tử Nạp Lan Thần Dật cầu thân Nam Ức Tịnh, trầm giọng nói “Đông Lâm hoàng tử vì sao lại cầu thân Nam Ức Tịnh, chẳng lẽ là Đông Lâm hoàng đế đã phát hiện ra chuyện tình năm đó chúng ta để cho Nam Ức Tịnh giả mạo Dận Nhi?”“Việc này làm như thế nào mới tốt? Trăm triệu lần không thể để cho Nam Ức Tịnh gả đi, nếu không sẽ khó có thể bảo toàn sự tình không bị vạch trần. Nếu Đông Lâm lấy đây làm lí do, chỉ sợ Nam Hải sắp xảy ra tai họa !”. Hoàng hậu nghe xong, vẻ mặt khó sử nói, Nam Ức Tịnh mặc dù là con gái của nàng, nhưng là vì bảo trụ con trai của nàng, bảo trụ vinh hoa phú quý của nàng, nàng cũng chỉ có thể hy sinh Nam Ức Tịnh!Đế hậu hai người liếc nhau, trong lòng đã có suy tính, đúng lúc Nam Ức Tịnh xông vào tẩm độc vào miệng, ruột gan đứt từng khúc, không thể tin dung nhan từ ái đang ở rất gần. Đây là người nàng ẩn nhẫn toàn bộ khổ sở, chỉ vì muốn bảo vệ mẫu hậu! Nàng thế nhưng lại muốn giết nàng, đơn giản là sợ hãi chuyện năm đó bị bại lộ!Đau đớn ăn mòn hết thảy toàn bộ ý thức Nam Ức Tịnh, thân thể nàng chậm rãi ngã xuống, mâu trung chảy ra một tia huyết cả đời này, nực cười làm sao!Nàng giữ gìn, nàng tin tưởng, toàn bộ chỉ là âm mưu mà thôi!Nàng liều mạng ẩn nhẫn như thế, nhận hết khổ sở, rốt cuộc là vì cái gì? Vì để nhìn thấy châm chọc ngày hôm nay sao?Nàng không cam lòng, không cam lòng!Nếu như ông trời cho nàng một cơ hội, nàng tuyệt đối sẽ không vì ai ẩn nhẫn! Nàng nhất định phải đem hết thảy nợ lần trả lại bọn họ gấp trăm ngàn lần! Nàng nhất định phải sống một cuộc sống cẩm tú nhân sinh!.
Nàng là Cung chủ Ma Cung xinh đẹp; lông mi dài,đôi mắt sáng ngời, đôi môi nhỏ nhắn, cả người nàng như một bức tranh phong cảnh xinh đẹp bậc nhất. Mặc dù nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần nhưng lòng dạ nàng thì không giống với vẻ bề ngoài. Bên ngoài nàng hiền lành xinh xắn là thế, nhưng trong thâm tâm nàng là một con người vô cùng độc ác nham hiểm. Nàng đã giết công chúa phế hoàng hậu, đoạt vị đăng cơ. Hắn là một hoàng tử câm, thân thể lại ốm yếu. Đoạt ngôi vị Hoàng đế, chinh phạt tứ quốc, quân vương thiên hạ. Nàng chỉ yêu mình hắn, trái tim nàng chỉ mở một lần, đón hắn vào không muốn thả hắn ra. Nàng đã giúp hắn đoạt được ngôi vị đế vương. Thái tử, Vương gia đều muốn đến đoạt nàng, thật nực cười. Họ không coi hắn ra gì hay sao, họ có thể sủng nàng hơn hắn sao? Công chúa danh kỹ đều đánh chủ ý lên người hắn, không thành vấn đề. Tới một giết một, tới hai giết hai. Họ đều có mục tiêu của riêng mình, và dĩ nhiên mục tiêu cũng liên quan đến người kia. Liệu hắn và nàng có thực hiện được những mục tiêu mà mình đề ra hay không? Người trong thiên hạ sống chết thế nào thì có quan hệ gì với ta? Chỉ cần hắn nàng bên cạnh ta là đủ rồi.
Ca Khúc Trầm Hương Lời bài hát "Ca Khúc Trầm Hương"Đời con như trầm hương,Bay lên tới thiên đường,Bay lên tới thiên đường,Cho lung linh ánh nhiệm mầu,Thiết tha là như cánh vạc kêu sương, Chúa ơi!Lòng con chân thành dâng,Vinh quang Chúa muôn vàn,Không gian mấy tơ vàng,Đây cao siêu lễ tôn thờ,Khấn cầu là Chúa hãy dủ thương, ban muôn hồng ơi! bênh vực con luôn, khỏi những quân gian thù, hằng mưu ác hại conCánh tay, con này vươn cao, như đất mong mưa rào, hồn con mong Chúa dường con như trầm hương,Bay lên tới thiên đường,Bay lên tới thiên đường,Cho lung linh ánh nhiệm mầu,Thiết tha là như cánh vạc kêu sương, Chúa ơi!Lòng con chân thành dâng,Vinh quang Chúa muôn vàn,Không gian mấy tơ vàng,Đây cao siêu lễ tôn thờ,Khấn cầu là Chúa hãy dủ thương, ban muôn hồng ơi! con hằng trông mong, được ở trong nhà người, ngày đêm suốt đời conLời cầu như trầm hương dâng, ơn thánh Chúa dạt dào, dìu con lên tới đỉnh con như trầm hương,Bay lên tới thiên đường,Bay lên tới thiên đường,Cho lung linh ánh nhiệm mầu,Thiết tha là như cánh vạc kêu sương, Chúa ơi!Lòng con chân thành dâng,Vinh quang Chúa muôn vàn,Không gian mấy tơ vàng,Đây cao siêu lễ tôn thờ,Khấn cầu là Chúa hãy dủ thương, ban muôn hồng cầu là Chúa hãy dủ thương, ban muôn hồng cầu là Chúa hãy dủ thương, ban muôn hồng con nhu tram huong,bay len toi thien duong,bay len toi thien duong,cho lung linh anh nhiem mau,thiet tha la nhu canh vac keu suong, chua oi!long con chan thanh dang,vinh quang chua muon van,khong gian may to vang,day cao sieu le ton tho,khan cau la chua hay du thuong, ban muon hong oi! benh vuc con luon, khoi nhung quan gian thu, hang muu ac hai concanh tay, con nay vuon cao, nhu dat mong mua rao, hon con mong chua duong con nhu tram huong,bay len toi thien duong,bay len toi thien duong,cho lung linh anh nhiem mau,thiet tha la nhu canh vac keu suong, chua oi!long con chan thanh dang,vinh quang chua muon van,khong gian may to vang,day cao sieu le ton tho,khan cau la chua hay du thuong, ban muon hong oi! con hang trong mong, duoc o trong nha nguoi, ngay dem suot doi conloi cau nhu tram huong dang, on thanh chua dat dao, diu con len toi dinh con nhu tram huong,bay len toi thien duong,bay len toi thien duong,cho lung linh anh nhiem mau,thiet tha la nhu canh vac keu suong, chua oi!long con chan thanh dang,vinh quang chua muon van,khong gian may to vang,day cao sieu le ton tho,khan cau la chua hay du thuong, ban muon hong cau la chua hay du thuong, ban muon hong cau la chua hay du thuong, ban muon hong có thể bạn muốn tìm các Bài hát liên quanNghe thêm nhạc từ MP3
Nàng là Cung chủ Ma Cung xinh đẹp, tàn nhẫn. Giết Công chúa, phế Hoàng hậu, đoạt vị đăng là Hoàng tử câm, thân thể lại ốm yếu. Đoạt ngôi vị Hoàng Đế, chinh phạt tứ quốc, quân vương thiên tiêu của cuộc đời hắn Yêu nàng sủng nàng, đem tất cả những thứ tốt nhất thiên hạ cho tử, Vương gia đều muốn đến đoạt nàng?! Nực cười!! Bọn họ có thể sủng nàng hơn ta sao?!Mục tiêu của cuộc đời nàng Giúp đỡ hắn làm bạn với hắn, nếu hắn làm Hoàng Đế, nàng nhất định là Hoàng chúa, danh kỹ đều đánh chủ ý lên người hắn?! Không thành vấn đề!! Tới một người giết một người, đến hai người giết một đôi!Bọn họ có cùng câu tục ngữ Người trong thiên hạ sống chết thế nào thì có quan hệ gì tới ta, chỉ cần hắn nàng ở bên cạnh ta là tốt rồi!Đoạn ngắn 1"Điện hạ, Nam Hải quốc kia làm sao bây giờ?""Đình chỉ hết thảy hành động.""Cái gì?! " Thuộc hạ hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Bây giờ Nam Hải quốc đã có thể chiếm dễ như trở bàn tay, thế nhưng điện hạ vào lúc này muốn đình chỉ toàn bộ hành động?!"Ức Tịch muốn, liền cho nàng đi." Vẻ mặt hắn khẽ lộ ra vẻ cưng chìu."Nhưng mà....""Có vấn đề sao?!" Âm thanh ôn như như ngọc, nhưng lại có áp lực vô hình."Dạ không có."Mệnh lệnh của điện hạ không được phép kháng cự. Hắn có một trăm lá gan cũng không dám nói một chữ "Không"Nhưng mà, đây chính là Nam Hải quốc a~, và Đông Lâm giống nhau đều là một trong tứ quốc thống trị bầu trời đại ngắn 2"Hoàng thượng, thần có điều khởi tấu!" Quan viên chính trực mới bước vào triều làm quan mở lời nói."Hử? Ái khanh mời nói." Mỗ nam mệt mỏi nhếch mi, miễn cưỡng đáp."Hoàng hậu nương nương công khai hành động, thái độ làm người ghen tị....." Tên quan viên này thật sự không biết sống chết lại đi nói huyên thuyên quở trách mỗ nữ hung ác, các quan viên khác đều hướng ánh mắt đồng tình về phía hắn."Nói xong rồi?" Mỗ nam nhìn thoáng qua các quan viên khác, ung dung hỏi."Các vị ái khanh thấy thế nào?""Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương hiền đức hào phóng, mẫu nghi thiên hạ, người này cư nhiên dám phỉ báng Hoàng hậu nương nương, chúng thần cho rằng hắn cần phải bị đưa đi lưu đày!""Một khi đã như vậy, liền làm theo ý kiến của chúng ái khanh đi." Mỗ nam miễn cưỡng câu đó về sau, trong triều không người nào dám nói một từ "Không" với Hoàng hậu nương nương hậu nương nương luôn đúng. Nếu Hoàng hậu nương nương có sai lầm, mời xem lại điều một ở trên!Đoạn ngắn 3"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương chặn sứ giả Bắc Mạc lại." tiểu thái giám hoảng hốt, ấp úng nói."Chặn lại thì chặn lại! Có gì phải kinh hãi." Mỗ nam ôn nhã khiêu mi."Hoàng hậu nương nương sai người cởi hết quần áo của sứ giả Bắc Mạc!" Tiểu thái giám lo lắng vạn phần."Chỉ cần Ức Tịch cao hứng, cứ thuận theo nàng làm gì cũng được." Mỗ nam tùy ý đáp."Nhưng mà Hoàng Thượng, sứ giả Bắc Mạc kia là Thiếu chủ Bắc Mạc Thiên!" Tiểu thái giám không sợ chết nói."Cái gì?" Mỗ nam rốt cuộc có phản ứng, trong nháy mắt biến mất ở trước mặt tiểu thái lại vẻ mặt hóa đá của tiểu thái giám. Hắn nghe thấy Hoàng Thượng bỏ lại câu nói sau cùng trước khi biến mất."Cư nhiên là nam nhân!."Đoạn ngắn 4"Mẫu thân, có người khi dễ Phượng nhi!" Một cậu bé dáng vẻ hiu quạnh, vẻ mặt tỏ ra đáng thương, lôi kéo mỗ nữ nói."Ai dám khi dễ con? Mẫu thân sẽ đi thu thập hắn!" Mỗ nữ nói."Nhưng mà Phượng nhi lo lắng mẫu thân sẽ đánh không lại hắn!" Cậu bé lôi kéo tay áo của mỗ nữ, vẻ mặt lo lắng."Mẫu thân đánh không lại thì chằng phải còn có cha con sao! Vậy để cho cha con đánh hắn đi!" Mỗ nữ nhướn mi"Đây chính là mẫu thân nói, không thể gạt người nga~!" Trong mắt cậu bé lóe lên một tia giảo hoạt, giả bộ làm ra vẻ ngây ngô nhìn mỗ nữ."Mẫu thân lúc nào lừa gạt con, nói đi, là ai khi dễ con?" Mỗ nữ sờ sờ cái đầu nhỏ nói."Là phụ thân!" cậu bé cao giọng sau đó trên mặt mỗ nữ xuất hiện ba đường hắc tuyến, mỗ nam ở bên cạnh mỗ nữ, tiến hành cưỡng bức mỗ nữ dưới hạ thân, rồi sau đó tự mình hại mình.
cuong hau ngoan ngoan de tram sung