cô vợ xấu xí của tổng tài biến thái
Mời bạn đánh giá truyện này! Tên khác: Cô Nương Xấu Xí Của Thái Tử Điên. Tác giả: AMBER. Nhóm dịch: Đang cập nhật. Tình trạng: Đang tiến hành. Ngày thêm: 14/02/2019. Tổng lượt xem: 198.1K. Thể loại: Cổ Đại Hài Hước Ngôn Tình.
Chương 0: Cuối cùng ly hôn. Chương 1: Diện mạo chân thật. Chương 2: Hoa lệ quay về. Chương 3: Cô không mê trai. Chương 4: Gia nhập tập đoàn. Chương 5: Tổng giám đốc bá đạo. Chương 6: Oan gia ngõ hẹp. Chương 7: Đối chọi gay gắt. Chương 8: Như từng quen biết.
Cô từ tốn lại gần bên cạnh anh, từ tốn kể hết chuyện cho anh nghe. Đầu đuôi câu chuyện là như thế này. Sáng sớm hôm nay, Bella đang tắm thì bỗng đèn trong phòng bị cúp. Cô thấy lạ, sau khi mặc đồ vào liền đi đến bên cầu dao, tắt công tắc rồi mở lên lại nhưng
Lời xin lỗi của một kẻ như hắn có cho cô cũng không dám nhận. " Tôi thật sự rất thất vọng về anh, tôi đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta không thể hợp tác nữa. ". " Ngày mai tôi sẽ đến công ty anh để xóa bỏ bản hợp đồng đó. ". Trần Hạo nghe xong liền tái xanh mặt mày, hốt
Bạn đang đọc bộ truyện Cô Vợ Xấu Xí của Mạng tại Truyenonline123.net . Bộ truyện Cô Vợ Xấu Xí thuộc thể loại (Ngôn tình) là Sự kết hợp độc đáo của tác giả Mạng, tạo nên một câu chuyện vô cũng hấp dẫn. Cùng theo dõi, đọc trọn bộ tiểu thuyết này tại đây.
mimpi ketemu ayah yang sudah meninggal togel 4d.
" Giám đốc, nhị thiếu gia đến..."" Nói với nó tôi đang bận. "" Nhưng..."Trần Hạo đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn tên trợ lý của mình, tay vẫn ôm khư khư Thiên Vân trong lòng như một món bảo lý bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia liền đổ mồ hôi hột, cúi đầu run rẩy." Nhưng còn có cả..."Chưa nói hết câu, cánh cửa văn phòng bật bóng xinh đẹp thanh mảnh cùng một người đàn ông lịch lãm bước Hạo chưa kịp định hình, trơ mắt nhìn một lúc rồi liền đẩy Thiên Vân Vân ngã xuống sàn nhà bóng loáng, nhăn nhó vì đau." Chủ tịch Bella! Sao cô lại..."Trần Hạo nhìn sang cô, rồi lại nhìn Trần Gia Khánh, người em trai của khoác tay Gia Khánh tiến lên phía trước đối diện với Trần Hạo, vẻ mặt cả hai thản nhiên vô cùng." Tôi đến đây là muốn bàn luận về việc của công ty. "Nghe đến đây, mắt Trần Hạo sáng rỡ, vội mời cô ngồi xuống tay rót trà cho cô và anh, dường như quên mất sự hiện diện của Thiên Vân nhìn thấy cảnh Gia Khánh cùng cô tình tứ như vậy, trong lòng bỗng dấy lên sự ghen ghét." Chủ tịch, cô muốn chúng ta cùng hợp tác sao? "Cô khẽ nhấp một ngụm trà, mùi hương hoa lài xộc vào mũi dễ chịu vô khẽ gật đầu, cười nhạt." Đây là bản hợp đồng, tôi mong hai ta hợp tác vui vẻ. "Với thân phận của cô, một khi cô đã nói thì dù hắn có muốn từ chối cũng không hắn làm sao bỏ qua một món hời lớn như vậy?Gia Khánh đặt bản hợp đồng xuống, tiện thể ghé vào tai Trần Hạo nói khẽ." Anh trai, không nhờ em thì anh cũng không có ngày hôm nay. "Trần Hạo nghe vậy chỉ biết ngoan ngoãn cầm bút kí vào tờ giấy chối lời đề nghị của cô, khác nào bỏ qua một mớ kho báu khổng lồ?Với địa vị hiện tại, cô được xem là một viên kim cương, ai cũng muốn có được cô, công ty của họ sẽ phát triển đến mức chóng khi kí xong, hắn đưa tay chủ ý bắt tay cô, đôi mắt ẩn ý nhìn cô có phần do dự, Gia Khánh liền thay mặt cô bắt lấy tay Hạo tuy trong lòng luôn có thái độ ghen ghét và khó chịu với em trai mình, nhưng thời điểm này nhìn thấy cô có vẻ thân thiết với anh nên hắn đành kìm nén cảm nhìn hắn, rồi nhìn sang Thiên Vân mặt mày đang tối sầm lại nãy giờ, lòng đắc đứng lên, từ tốn đi tới trước mặt cười hiền, tay khẽ nắm tay ả." Trần thiếu phu nhân, sau này xin chiếu cố nhiều hơn! "Danh hiệu Trần thiếu phu nhân trước đây từng là của cô, nhưng bị ả cướp mất, việc hệ trọng như vậy chắc chắn ả phải trả Vân cười gượng." Chị cứ nói quá, tôi mới là người nên nhờ chị chiếu cố thêm.."Đáy mắt cô hiện rõ sự khinh bỉ ả ta, một cảm giác kinh tởm cứ sôi sục trong tháng sau này, nhất định cô sẽ chiếu cố ả.\[.....\]Rời khỏi công ty Trần thị, Gia Khánh ngồi trong xe nhìn sang phía đưa mắt xa xăm nhìn những hàng cây ven ba năm rồi, cảnh vật đã thay đổi bất giác cười khổ, những kí ức ngày ấy sao cứ hiện về dằn vặt cô như vậy?Nó không buông tha cô, cứ bám lấy cô qua ngày này tháng giác đau đớn ngày ấy đã dần biến thành một nổi kinh kinh tởm bọn người xấu xa ấy, kinh tởm những việc họ đã làm, kinh tởm việc họ đối xử với cô ra sao, kinh tởm những lời nói cay độc của họ về bé đã bị gắn mác là kẻ xấu xí, bị người đời khinh rẻ, lời lẽ không hay đương nhiên không đếm họ cần gì phải nhẫn tâm như vậy?Trời sinh ra đã vậy, thay đổi được sao?Chỉ cần họ có chút lương tâm, dành những ánh mắt đồng cảm với cô một chút, mọi chuyện chẳng phải sẽ êm đẹp sao?Ngay cả cha mẹ, họ còn chẳng thèm thương hại cô, muốn cô biến mất mãi có duy nhất là người dì thân thương của cô, nhờ có dì cô mới có được ngày hôm thở dài, mi mắt lại nặng trĩu, cô ngáp nhẹ một hơi, mắt vô tình liếc nhìn đã quan sát biểu hiện của cô từ nãy đến giờ, dường như chìm đắm vào sắc đẹp của cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô có chút gượng khẽ hắng giọng." Chuyện tối qua anh tự tiện đưa tôi về nhà anh, coi như tôi tha cho anh lần này."Chưa kịp để anh trả lời cô liền nói với tài xế." Dừng xe lại đi. "Chiếc xe nhanh chóng tấp vào ven đường, cô mở cửa, tiện thể nói." Sau này đừng nên lập lại chuyện tương tự. "Anh ngỡ ngàng nhìn theo hình bóng nhỏ bé kia dần khuất xa, lúc sau mới kịp hiểu những gì vừa xảy nhiên nhớ ra chuyện gì đó, tay liền lấy điện thoại gọi cho Vương Xuân dây bắt máy, anh liền nói." Việc cậu nói lúc sáng, là việc gì? "Xuân Thành nhớ ra ngay, nhanh chóng đáp." Cậu chủ còn nhớ cái tên tài xế tông vào cô Chu không? "" Đương nhiên không thể nào quên được. "" Tôi đã xử lý hắn từ lâu, nhưng mới đây tôi lại được tin cô chủ tịch tập đoàn MK gì đó đang tìm tung tích của hắn. "Quả nhiên chuyện này không phải trùng hợp, Bella chắc chắn là Chu Xuân khẽ nhếch môi, cô chắc chắn không ngờ được rằng có một ngày anh biết được những việc cô làm, những gì cô đang giấu muốn né tránh anh, không muốn liên lụy hay dây dưa với anh, không muốn anh nhận ra cô, nhưng thật đáng tiếc, ông trời đã phụ lòng cô và đang giúp gác máy, chân vắt chéo, khóe môi cong lên hình vành cung, đôi mắt ẩn chứa sự đắc con đội lốt sói cuối cùng cũng lòi xem sau này cô đối mặt với anh thế nào?\[.....\]Còn!
Giới thiệuKhông phải Phật từng dạy "Sắc tức là không" sao???Bởi vì thật ra nhan sắc dù có kiêu sa, xinh đẹp đến mức, chung quy dưới lớp da đó vẫn là một bộ xương gian trôi đi, nhan sắc dù sao cũng sẽ phai tàn. Chỉ có nhân cách, đẹp đẽ và cao thượng mới là đáng giá được tôn trọng và kính nể.
Rốt cuộc kẻ đứng đằng sau tất cả những chuyện này, là ai?Câu hỏi được đặt ra đều khiến Trần Hạo và Trần Gia Khánh cảm thấy ngờ vực, dường như những chuyện đã xảy ra không đơn giản như họ đã Hạo cuối cùng cũng đã đến trước bệnh viện Bạch Mai, nhanh chóng xuống xe chạy thẳng vào bên chỉ tiếc hắn đã đến muộn một phòng số 14, bốn vệ sĩ áo đen đang nằm lăn lóc dưới sàn, miệng không ngừng xuýt xoa kêu lên đau cửa phòng mở toang, Trần Hạo lập tức chạy vào bên trong, chỉ tiếc không một bóng thấy những mảnh vỡ vương vãi khắp nền gạch bóng loáng, cảm giác bất an lại dấy lên từ tận đáy lòng Xuân Miên đã bị bắt cóc!Nhưng người bắt cô, là ai?Từ nãy đến giờ Gia Khánh vẫn giữ liên lạc với Trần Hạo, thấy hắn im lặng không nói gì, anh liền sốt ruột hỏi." Tiểu Chu sao rồi? "" Mất tích rồi. "Gia Khánh nhíu chặt chân mày, suy cho cùng vẫn là đến trễ một bước, không thể bảo vệ cô chu toàn, là do anh quá chủ quan rồi...Chợt ánh mắt Trần Hạo va phải một vật nằm dưới sàn cách hắn chừng hai bước chân, hắn từ từ lại gần, đưa tay cầm lấy vật kia thật cẩn thận." Xuân Miên có đeo kính sao? "Kính? Tất nhiên là không..." Anh tìm thấy được một chiếc kính ở đó sao? "" Đúng, một chiếc kính cận đã bị gãy. "Người bắt giữ Chu Xuân Miên là một kẻ bị cận? Nhưng tại sao lại vụng về đến nỗi làm rơi kính ngay tại hiện trường?" Người đó muốn chúng ta tìm ra họ..."Đúng vậy! Nếu đã để lại vật chứng rõ ràng như vậy, e là không hề đơn giản, hẳn là đã có mưu tính từ trước." Bây giờ phải làm sao? "" Nếu họ muốn chúng ta chui đầu vào rọ, chúng ta hãy cứ thuận nước đẩy thuyền! "Lời vừa dứt, chiếc xe của Trần Gia Khánh cũng đã đậu trước cổng bệnh viện, anh nhanh chóng cùng Vương Xuân Thành chạy vào bên Hạo cất điện thoại vào túi quần, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào cái kính đã gãy đôi trên Khánh đứng bên cạnh hắn, tay nhẹ nhàng cầm lấy chiếc kính sơ lược chiếc kính này có vẻ là của một nhãn hiệu nào đó nổi tiếng, khá sang trọng và có chút...quen mắt!Hình như anh đã gặp nó ở đâu đó rồi?Anh bất giác cả kinh khi nhớ ra chủ nhân của cái kính này, thật sự không thể tin nổi!Cách đây hai tháng, anh đã gặp Diệp Manh, con trai duy nhất của dì Xuân, anh ta có mang một chiếc kính tương tự!" Tôi biết là ai đã bắt cô ấy đi rồi..."Nhưng tại sao Diệp Manh lại bắt Chu Xuân Miên? Không lẽ câu nói hôm đó của anh ta là có ý này sao?" Tôi muốn cướp Chu Xuân Miên khỏi tay cậu! "Câu nói của Diệp Manh cứ quanh quẩn bên tai, khiến anh càng cảm thấy sợ vẻ hoang mang kia của anh Trần Hạo đã thu được hoàn toàn vào trong mắt, trong lòng vừa lo lại vừa thích Gia Khánh từ trước đến nay ngay cả khi trời có sập xuống cơ hồ như cũng không hề chớp mắt lấy một cái, giờ đây lại trở nên hoảng hốt như vậy, đúng là cảnh tượng có một không hai!" Chú em, dáng vẻ bây giờ của mày đúng là khá đáng yêu đấy! "Trần Hạo câu môi lên nở một nụ cười đầy ý vị, dùng đôi mắt thích thú nhìn thẳng vào nghe xong bao nhiêu biểu bì da cầm đều nổi lên hết, người anh trai này của anh đang có xu hướng chơi gay sao?Chuyện chính trước mắt không quan tâm đến, lại để ý những thứ biến thái bệnh hoạn như vậy, đúng là điên rồi!" Ngậm miệng lại và bớt nói nhảm vài câu đi. "Hắn ngay lập tức trở lại dáng vẻ nghiêm túc, thật sự lật mặt chỉ trong một cái chớp mắt!" Nếu biết được kẻ đó là ai, vậy thì mau đi bắt hắn. "Nói đoạn, hắn quay lại đằng sau lưng, chỉ tay vào Vương Xuân Thành mà lên giọng ra lệnh." Cậu...mau đi tìm ra cái tên bắt cóc đó. "Nói xong hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng, liền quay đầu lại hỏi anh." Tên đó là ai? "Khóe môi anh giật liên hồi, thực sự ngay bây giờ chỉ muốn đấm thẳng vào mặt của hắn ta vài cái cho bỏ ghét!" A Thành, lập tức phái người điều tra rốt cuộc Diệp Manh đang ở đâu. "Xuân Thành nhanh chóng "Vâng" một tiếng rồi liền rời tên này...quen quen!Trần Hạo suy nghĩ vài phút rồi nghi hoặc hỏi lại anh." Diệp Manh là con trai của Diệp Lưu Xuân? "Anh không ngờ Trần Hạo có thể nhận ra được cái tên đó, liền nghiêm túc gật đầu." Vì sao hắn lại bắt Xuân Miên? "" Không biết. "" Vì sao mày lại không biết? "Gia Khánh nhíu mày khó chịu." Tôi không phải thần tiên, không phải cái gì cũng có thể biết! "" Muốn biết thì anh có thể gọi điện cho hắn mà hỏi. "Nói rồi anh lập tức bước ra khỏi phòng bệnh, Trần Hạo đứng ngớ người ra trong vài giây rồi cũng lặng lẽ đi có số của Diệp Manh đó, hắn chắc chắn sẽ gọi ngay lập tức![......]Chu Xuân Miên bị trói trên ghế, khuôn mặt lúc này điềm tĩnh hơn bao giờ tĩnh đến lạ thường!Cánh cửa trước mặt khẽ mở, một người phụ nữ trung niên khoác một chiếc áo lông sang trọng bước vào, theo sau là một chàng trai trẻ tuổi với khuôn mặt đằng đằng sát cũng chẳng có gì phải bất ngờ, bởi vì kể từ khi Diệp Manh bắt cô đến đây, cô đã nhận biết được hết thảy sự Lưu Xuân đứng cách cô chừng hai bước chân, khuôn mặt được trang điểm một cách sắc sảo hơn thường ngày, khiến bà không còn cái dáng vẻ hiền từ như thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô không chút biểu cảm, bà ta dường như không hài lòng." Miên Miên đáng thương, không bất ngờ khi biết dì là chủ mưu của tất cả những thứ đã diễn ra hay sao? "Cô ngước mắt nhìn bà, đôi mắt sâu hun hút cơ hồ như muốn đâm thẳng vào trái tim bà." Sau chừng ấy năm, quả thật Tiểu Miên này không thể nào nhìn thấu được dì. "Dì Xuân cười khẩy một tiếng, định nói gì đó nhưng bị cô ngắt lời." Hại chết người thân của tôi, thấy vui lắm sao? "Vui? Tất nhiên là rất vui!" Quả nhiên Miên Miên của chúng ta rất thông minh! "Từ khi nhìn thấy Diệp Manh đứng trước mặt mình, cô đã biết được chủ mưu đằng sau mọi chuyện chính xác là dì Xuân yêu dấu năm nào của dường như không tin vào điều đó, nhưng cũng không thể nào cảm thấy an toàn khi Diệp Manh tiến lại gần mình." Tiểu Miên, anh đến để đưa em về nước, ở đây rất nguy hiểm! "Nguy hiểm? Vì sao anh ta lại biết cô ở đây là nguy hiểm?Cô nhớ rõ Gia Khánh nói sẽ không ai biết được cô đang ở đâu, nhưng tại sao Diệp Manh lại biết được và đến đây? Còn đánh ngất tất cả các vệ sĩ ngoài kia?" Gia Khánh sắp đến rồi, em nghĩ em nên đợi anh ấy..."Cô cảnh giác nhìn về phía anh ta, chân cũng vô thức lùi về sau vài thấy được cô không tin tưởng mình, Diệp Manh liền tiến lại gần cô, dịu dàng trấn an." Em không cần sợ, anh không muốn hại em, anh chỉ muốn bảo vệ em! "Bảo vệ?Cô không tin!" Vì sao anh biết em ở đây? "Diệp Manh lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nhìn cô." Nếu em không muốn tự hại bản thân thì hãy ngoan ngoãn theo anh. "" Anh muốn giết em sao? "Câu hỏi kia dường như làm anh ta trở nên hoảng loạn, lại càng tiến về phía cô vài bước, vội vàng xua tay giải thích." Anh không có ý đó! Anh sẽ không giết em, anh không muốn làm đau em! "Diệp Manh lúc đó rất giống một kẻ điên!Miệng cứ liên tục lẩm bẩm một số câu nói điên rồ." Anh muốn bảo vệ em. "" Mẹ nói chúng ta sẽ sống hạnh phúc với nhau. "" Chúng ta sẽ sinh thật nhiều thật nhiều Tiểu Diệp Manh, không ai có thể ngăn cản anh và em được nữa. "Cô cả kinh khi nghe thấy những lời đó, bất giác tiến tới vung tay tát vào mặt anh, muốn khiến anh tỉnh táo trở kính trên khuôn mặt điển trai kia rơi xuống đất, anh bất động nhìn nó, hai tay nắm chặt thành khắc sau đó, anh ta bỗng trợn trừng mắt nhìn cô, lao tới như một con hổ, bóp cổ cô một cách mạnh ra sức giẫy giụa, nhưng anh ta là đàn ông, thân hình cao lớn mạnh mẽ, cô hoàn toàn không thể chống lại được!Chỉ biết hướng đôi mắt tràn đầy thất vọng nhìn thẳng vào khuôn mặt đằng đằng sát khí của anh, rồi ngất lịm đi trong vô đó lại tỉnh lại trong nhà kho bụi bặm này, còn bị trói tay trói chân, một nơi bị bóng tối bao phủ hoàn toàn, ngay cả một chút ánh sáng cũng không điểm đó cô đã hiểu được mọi thứ, từ trước đến nay cô luôn là một con rối trong tay Diệp Lưu Xuân!Bà ta tiến lên trước mặt cô, khom lưng nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy đẹp đẽ của cô, đôi bàn tay dịu dàng chạm hờ lên khuôn mặt xinh đẹp kia." Ta rất yêu con, rất muốn bảo vệ con, muốn con kết duyên với Tiểu Manh, muốn con trở thành người của Diệp gia chúng ta, nhưng..."" Con quá thông minh. "Chu Xuân Miên cười khổ, mi mắt khẽ trĩu xuống, chất giọng có phần khàn đi." Bà không yêu tôi, người bà yêu...là cha của tôi. "Người Diệp Lưu Xuân yêu chính xác là cha của cô, là Chu Vinh Thành!Vì sao cô biết?Đơn giản, vào thời điểm bị bắt đến đây, tất cả những gì bà ta đã nói với cô trước đây đều ùa về bên tai, có cả một câu nói cô không bao giờ quên được." Tuy con xấu xí nhưng lại có một trái tim nhân hậu như người cha của con..."" Ta rất nhớ ông ấy..."Tuy nói rất nhỏ nhưng tất cả cô đều nghe thấy, lúc ấy cô cũng không nghĩ nhiều nhưng bây giờ cuối cùng cô đã hiểu." Bà yêu Chu Vinh Thành, bà muốn có được ông, nhưng ông lại không để ý tới. Ông yêu một người khác, không phải bà! "Nghe đến đây, dì Xuân vung tay tát thẳng vào mặt cô, khuôn mặt trắng nõn phút chốc in đậm năm dấu ngón tay đỏ bừng." Ông ấy yêu ta! Ông ấy hứa sẽ cưới ta! "" Ông ấy yêu Thụy Mỹ Yên! Ông ấy rất yêu Thụy Mỹ Yên! "Cô thét lớn vào mặt bà, đôi mắt bắt đầu rướm nước." Người ông ấy cưới là Thụy Mỹ Yên, người ông ấy yêu cũng là bà ấy, ông ấy không hề có một chút tình cảm gì với Diệp Lưu Xuân bà hết..."Diệp Lưu Xuân đứng bất động tại chỗ, lúc sau lại bật cười ngạo nghễ." Nhưng bà ta chết rồi! Ông ấy sẽ yêu ta, sẽ không ai có thể cướp ông ấy đi nữa! "Chỉ vì tình yêu mà bà lại nỡ sát hại vô số mạng người?Chu Vinh Thành không yêu bà, bà không cam lòng, từng bước kết nghĩa chị em rồi dụ dỗ, khiến Chu Lực Vinh sa ngã rồi khiến ông tự tay giết sạch cả nhà mình, giết luôn cả cha cô!Bà yêu Chu Vinh Thành, nhưng ông lại yêu Thụy Mỹ Yên, bà cũng không cam lòng liền tìm cách khiến Thụy Mỹ Yên phải danh bại thân liệt!Nhưng vạn lần cô đều không thể hiểu, cớ sao..." Sao lại giết Thiên Vân? "Diệp Lưu Xuân đi vòng qua đằng sau lưng cô, đưa mắt nhìn vào hư không." Cô ta đã cướp mất người con yêu, hại con sống dở chết dở, ta trừng phạt cô ta, có gì là sai? "Nói rồi bà khẽ vỗ vai cô, khóe môi khẽ nhếch." Đau buồn vì nó lắm, đúng chứ? "" Mày là con gái của lão già đó cùng với con đàn bà họ Thụy kia, mày rồi cũng sẽ như nó..."Lời vừa dứt bà cười lớn, trông chẳng khác gì một kẻ điên loạn!" Bà điên rồi..."Chu Xuân Miên cả kinh trợn mắt nhìn Diệp Lưu Xuân, không ngờ người dì hiền từ năm nào lại là một kẻ độc ác nhẫn tâm, giết người không chớp mắt!Diệp Lưu Xuân từng bước tiến về phía cánh cửa, còn không quên nhắc nhở Diệp Manh." Bỏ đói nó, đợi nó không còn sức hãy ra tay..."Nói đặng, bà nghiêng người nhìn cô, nở nụ cười quỷ dị." Hãy làm như cách con đã làm với chính Thiên Vân vậy. "[........]
" Chu Xuân Miên! "" Không thể nào..."" Tuyệt đối không thể! "Mặt mày Trần Hạo tái mét, đôi mắt đỏ ngầu, miệng lẩm bẩm dường như không muốn tin những gì mình nghĩ là sự không thể nào là Chu Xuân Miên Xuân Miên, con đàn bà đó đã chết hơn ba năm về trước rồi, chính tay thuộc hạ của hắn đã tiêu hủy xác cô ở bãi rác, chắc chắn không thể sống sót đến bây Hạo tay chân run rẩy, cơ hồ như sắp ngã ngửa ra sau, liền nhanh chóng đến ngồi lên hàng ghế trải dài đối diện phòng cấp cửa phòng cấp cứu khẽ mở, một băng ca được đẩy ra, bên trên không ai khác chính là được y tá đưa đến phòng hồi sức, trên khuôn mặt cô vẫn còn nhợt nhạt xanh nheo đuôi mắt nhìn khuôn mặt kia, trong lòng bỗng cảm thấy quen thuộc đến đáng trán đã lấm tấm mồ hôi, hắn thầm cầu mong những suy luận của mình sẽ không phải là sự nếu là thật, hắn sẽ như thế nào?Hắn hiện tại bây giờ còn không rõ tình cảm của mình đối với cô như thế nào, hình như là đã thích cô, nhưng cũng không chắc cô thật sự là Chu Xuân Miên, hắn sẽ ra sao?Hắn sẽ giết cô thêm một lần nữa?Hắn nỡ giết người con gái hắn đang thầm thương lúc bấy giờ sao?Cũng có thể, vì hắn còn chẳng bằng loài cầm thú...Cứ để thời gian trả lời những thắc mắc này...[....]Trần Gia Khánh ngồi cạnh bên giường bệnh, tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Bella, khuôn mặt anh hiện rõ sự ân cần lo vẫn đang trong tình trạng hôn mê, mặt mày xanh xao hốc hác, khiến anh không khỏi xót lần bảy lượt cô đều phải chịu đựng những việc đau đớn như thế về thể xác lẫn tinh hỏi một cô gái nhỏ bé như này làm sao chịu nổi?Anh khẽ thở dài, cánh môi mỏng bạc hôn nhẹ lên tay cô, đôi mắt dịu dàng." Xin lỗi vì không bảo vệ được cho em. "Anh đã nói rằng sẽ cùng cô trải qua những đắng cay ngọt bùi của cuộc đời, bảo vệ cô suốt quãng đường còn lại, thế nhưng lại chẳng ra tích sự gì, để cô phải đối mặt với tử thần, không chỉ một mà là rất nhiều khóe mắt bỗng rỉ nước, lăn dài trên má không hiểu tại sao bản thân lại yếu đuối như vậy khi ở cạnh bên cô, anh không tài nào kìm chế được cảm xúc thật sự của đã quá yêu cô, yêu cô đến mức có thể đợi cô dù là mấy chục năm, mấy ngàn cô đến mức có thể làm mọi thứ vì cô, hy sinh cho cô tất cả, kể cả tính mạng anh cũng chấp hai đã hiểu thấu tâm tư của nhau, đã biết được đối phương yêu mình đến mức nào, sự tin tưởng của cả hai đối với nhau rất lớn, họ tin rằng đối phương sẽ không phản bội mình, nhưng họ chỉ sợ đối phương sẽ vì bị tai nạn gì đó mà bỏ lại họ một mình, thật sự rất sợ...Họ sợ phải đối mặt với những cảm xúc tiêu cực của việc phải nhìn người mình yêu đau khổ về thể xác lẫn tinh Khánh khẽ đặt tay cô áp vào má mình, mi mắt nặng trĩu, khóe môi khẽ nhếch." Em phải cố gắng lên, có anh ở đây rồi, sẽ không để ai bắt nạt em nữa. Anh hứa..."Đáp lại anh là một khoảng không im lặng nghe đến mủi nằm gục đầu xuống giường, dần thiếp tay nhỏ nhắn đang bất động bỗng nhúc nhích, từ tốn chậm rãi xoa đầu mắt nhắm chặt từ nãy đến giờ từ từ mở ra, dịu dàng nhìn sang người con trai bên môi trắng bệch khẽ mấp máy không ra hơi, nơi cổ họng đau rát, khiến cô bất giác nhíu chặt chân biết rõ tình hình hiện tại của mình không mấy khả quan, cần thêm thời gian để bình phục đã tỉnh cách đây mười phút, đủ để nghe được những lời nói của anh, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay anh, cảm nhận được nước mắt của anh chảy xuống lòng bàn tay mình, cảm nhận được sâu sắc tình cảm anh dành cho hiểu được tấm lòng của anh, cô muốn anh hạnh phúc, không phải lo nghĩ gì nhiều về cô, nhưng cô đã khiến anh hết lần này đến lần khác phải lo lắng chật vật vì tuy luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thực chất lại luôn là một con mồi yếu đuối có thể bị bóp chết bất cứ lúc lẽ cô nên nghe theo lời anh, làm theo những lời anh nói, để không vướng phải những chuyện đau đầu như khẽ thở dài, ngước mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng bỗng nặng lúc mọi việc phải kết thúc con người đó đến lúc phải chịu trách nhiệm phải hoàn thành nhiệm vụ ngay bây giờ, chắc chắn phải như được chần chừ nữa.[.....]Vỹ Đạt ngồi bên cửa sổ, đôi mắt hướng nhìn bầu trời đêm đầy sao, trên tay cầm điếu thuốc, anh hít một hơi rồi nhả ra làn khói trắng đục mờ cửa văn phòng bật mở, Vương Xuân Thành bước vào." Là bác sĩ, anh không biết hút thuốc rất có hại cho sức khỏe sao? "Vỹ Đạt liếc mắt nhìn sang cậu, tay không nhanh không chậm dập tắt điếu thuốc kia, khóe môi khẽ nhếch." Cậu đến khám bệnh sao? "Xuân Thành cười nhạt." Tôi cần nói một số chuyện. "Vỹ Đạt ngồi xuống ghế, tay sắp xếp lại tài liệu trên bàn, nhàn nhạt trả lời." Cứ tự nhiên. "Vương Xuân Thành bước đến ngồi đối diện anh ta, nhướng mày." Anh còn nhớ đến người tên Trần Gia Khánh không? "Nghe đến đây anh ta khựng người, ngước mắt nhìn tên này nghe rất quen...Người trước mặt cũng rất quen!" Cậu là...Vương Xuân Thành?! "Cậu kinh ngạc nhìn Vỹ Đạt, tên bác sĩ này sao nhớ dai vậy nhỉ?Lâu như vậy rồi mà còn nhớ sao?" Trí nhớ anh tốt thật. "Vỹ Đạt mím môi, không phải vì trí nhớ tốt mà là vì chuyện này anh không thể nào quên được...Chuyện này liên quan đến ân nhân cứu mạng của anh, sao có thể nói quên là quên chứ?Phải nhớ cho đến khi chết đi mới thôi!" Vậy người vừa rồi là...Gia Khánh? "Người vừa rồi trông rất quen thuộc, không thể nhầm lẫn đi đâu Thành gật nhẹ đầu, hít một hơi thật sâu rồi khẽ nói." Bella, chính là cô Chu..."Vỹ Đạt trợn tròn mắt nhìn cậu, thực tâm không thể nào tin được lời vừa nghe năm biến mất không chút tin tức, giờ đây lại xuất hiện ở đây, với một thân phận khác, đã thế khuôn mặt còn..." Cô ấy quay về rồi..."Đạt cười nhạt, bao nhiêu gánh nặng trong lòng suốt những năm qua gần như được trút bỏ hoàn năm trước, anh đã trả ơn cô bằng cách giúp cô sang Mỹ, giữ kín chuyện đó không cho ai biết. Thế rồi Gia Khánh đã tìm đến anh khi biết cô biến Khánh nói sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn, miễn anh nói ra sự thật rằng cô đang ở Đạt cũng muốn nói lắm, nhưng đã hứa với cô rồi, nên tuyệt nhiên sẽ im lặng không hé nửa Khánh không bỏ qua dễ dàng như vậy, cô sau hơn một tuần biệt tích, không ngày nào Vỹ Đạt được yên ổn, hằng ngày Vương Xuân Thành đều được cử đến bệnh viện để moi móc tin tức từ anh, đúng là rất phiền Đạt chỉ sợ bản thân chịu không nổi mà nói toẹt ra hết, cứ niệm phật cầu nguyện ông Trời giúp anh sống sót qua những sự việc hệ trọng liên quan đến tính mạng con người may mắn thay, Gia Khánh cũng dần từ bỏ việc điều tra, cuộc sống của Vỹ Đạt mới trở lại yên năm im hơi lặng tiếng, giờ này lại được tin cô trở về, lại còn hội ngộ ở đây, đúng là chuyện thần kỳ!" Lúc nãy tại sao Gia Khánh lại..."Vừa rồi khi Vỹ Đạt hỏi đến việc đã từng gặp mặt nhau thì Gia Khánh lại phủ nhận, rốt cuộc là thế nào?Xuân Thành vươn vai một cái, ngáp ngắn ngáp dài." Có Trần Hạo ở đó, không tiện cho lắm... "Trần Hạo?Vỹ Đạt nghe xong khuôn mặt liền biến sắc, trên trán nổi đầy hắc tuyến, anh đập mạnh tay xuống bàn, hai mắt đỏ ngầu." Thì ra cái tên mặt mày biến thái như yêu râu xanh kia chính là Trần Hạo? "" Cái tên chó chết đó lại còn dám đến đây, đúng là không có lòng tự trọng! "" Định ra tay giết cô Chu sao? Được, để ông đây xiên chết cụ mày! "
cô vợ xấu xí của tổng tài biến thái